Wednesday, May 25, 2016

NÓI CHUYỆN VỚI NGƯỜI VỚT CÁ











 





NÓI CHUYỆN VỚI NGƯỜI VỚT CÁ
Gởi những người miệt mài thu dọn cá chết khắp nơi tại Việt Nam
                                                 
Những ngày vớt cá ở trên sông
Anh có buồn không, có tủi không?
Buồn bởi biển mình nay hết cá
Tủi vì dân tộc trước tồn vong ?
                       *
Từng con cá chết lại từng con
Anh vớt bao hôm xác vẫn còn
Cá chết đau thương từ Vũng Áng
Chết lan về mãi đến Sài Gòn ...
                         *
Nhẹ tay anh nhé, cá đau rồi
Sóng vỗ bao lần, xác tả tơi
Chôn cá, dân chài đang khóc hận
Còn anh, hận ấy có đầy vơi ???
                     *
Hôm nay đảng đón Obama
Vũ khí hai bên ký đấy mà
Yến tiệc tưng bừng vui đáo để
Có ai cần biết Formosa !!!
                       *
Dẫu rằng chất độc Formosa
Tàu - đảng cho tuôn xuống biển nhà
Đầu độc môi sinh làm cá chết
Và bao di hại giết dân ta ...
                       *
Anh ơi, cố nhé, vớt nhanh tay
Kẻo cá lênh đênh xác nổi đầy
Cá chết, chim ăn, chim đã chết
Người ăn cá chết sẽ sao đây ???
                        *
Nếu như không chết sẽ sinh ra
Bịnh ngặt vì chưng nhiễm độc mà !
Dị tật, dị hình cho trẻ nhỏ
Còn đâu nòi giống Việt tinh hoa...
                       *
Anh ơi, nếu xót Việt Nam mình
Ta phải đối đầu với tử sinh!
Dẹp đảng, đuổi Tàu về đất chệt
Mới mong dân nước hết điêu linh!
                

Ngô Minh Hằng


Sunday, May 22, 2016

DÂNG CHA LỜI THƠ MỌN

 

 









DÂNG CHA LỜI THƠ MỌN
Chào mừng Linh Mục Thadeus Nguyễn Văn Lý ra khỏi nhà tù nhỏ của cộng sản VN ngày 20/5/2016.



Mừng Cha, cộng thả Cha ra
Nhìn Cha yếu đuối, xót xa muôn lòng
Cha vì yêu mến non sông
Và Cha bảo vệ đất chung Nguyệt Biều
Nên Cha khốn khổ trăm chiều
Cộng đày Cha đủ mọi điều đau thương
Cha đem khí phách can trường
Vác cây Thánh Giá trên đường nhân gian
Hai mươi năm, chẳng tiếng than
Như xưa Chúa chịu tai nàn cứu ta
Tạ ơn Chúa chốn thiên toà
Ban ơn đặc sủng cho Cha mọi bề
                          *
Mừng Cha, cộng thả Cha về
Về "nhà tù lớn" nhiêu khê, muộn phiền
Về thương cộng tố Mỹ Yên
Về hờn cộng đánh thanh niên Thái Hà
Về chia oan ức Tam Tòa
Về lau nước mắt nhạt nhoà Đông Yên
Về đau Vũng Áng ngửa nghiêng
Về thương cá chết trắng miền Nghệ An
Về buồn cho Cửu Long giang
Sông khô nước cạn, lúa vàng chết đau
Non sông trăm thảm ngàn sầu
Thương dân hận tủi nhìn Tàu nghênh ngang
                        *
Thưa Cha, Việt cộng dã man
Mê tiền chúng bán Việt Nam mất rồi!
Xin Cha cầu với Chúa Trời
Cứu dân nước Việt qua hồi nguy nan
Để ngày mai, lá cờ vàng
Hân hoan bay khắp Việt Nam, mọi nhà

Dâng lời thơ mọn mừng Cha ...


Ngô Minh Hằng

 
Tài liệu tham khảo:

Mỹ Yên

Thái Hà

Tam Tòa

Đông Yên





CÒN CHẦN CHỜ GÌ MÀ CHƯA ÐỨNG DẬY




CÒN CHẦN CHỜ GÌ MÀ CHƯA ÐỨNG DẬY
                          *

Còn chần chờ gì mà chưa đứng dậy
Ơi gái, ơi trai, rường cột sơn hà
Ðảng dâng cộng Tàu núi sông ta đấy

Mình mất nước rồi... em có xót xa?... 
                           *                    
Còn chần chờ gì anh chưa đứng dậy
Ðảng lừa anh từ thuở vượt Trường Sơn
Mấy chục năm hòa bình, anh có thấy
Ðảng gây thêm bao tang tóc căm hờn???


                            *
Ðảng cướp các anh máu xương, tuổi trẻ
Ðảng cướp toàn dân nhà cửa ruộng vườn
Ðảng cướp quyền người của bao thế hệ
Nhưng rước Tàu vào dâng đất quê hương!!!
                             *
Còn chần chờ gì mà chưa đứng dậy
Hỡi những người dân yêu chuộng công bình
Ðồng loạt vùng lên để cho đảng thấy
Vì giống nòi, ta đâu ngại hy sinh!
                           *
Cho đảng biết những đòn thù của quỉ
Chẳng bao giờ nao núng được dân ta
Lòng ái quốc lưu truyền bao thế kỷ
Từng oai hùng, lẫm liệt khải hoàn ca...
                           *
Cho đảng biết đảng đến ngày hấp hối
Triều đang dâng, nước cuốn sẽ tung bờ
Những ánh lửa trong từng con mắt đợi
Ðảng đủ tro than chỉ một vài giờ...
                          *
Ðã đến lúc toàn dân ta đứng dậy
Ðiểm mặt bạo quyền, cứu nước, cứu nhau
Ta dừng lại là ta lùi lại đấy
Lùi lại là ta lỡ mất chuyến tàu
                        *
Lỡ mất chuyến tàu là ta lỡ hết
Là khó còn cơ hội cứu đời ta
Kìa, Tây Tạng, sống mà như đã chết
Sống đau thương không đất nước sơn hà...
                         *
Sống nô lệ trong hờn oan tủi nhục
Trong vuốt nanh tàn bạo của quân Tàu
Cuộc sống ấy, nếu ta không muốn sống
Thì hãy mau, ta bước với hoàn cầu!!!
                          *
Còn chần chờ gì mà chưa đứng dậy
Ðứng dậy đưa đời ra khỏi biển dâu....
 

*
Cảm ơn bạn Bích Thủy Ly đã post lại bài thơ này trên Face book của Nmh.

AI TẠO ĐAU THƯƠNG KHỐN KHỔ NÀY ?










AI TẠO ĐAU THƯƠNG KHỐN KHỔ NÀY ?
Nhân tin cá chết lan từ Vũng Áng vào Sài Gòn, nổi trắng trên sông Thị Nghè và kênh Nhiêu Lộc



*
Cá chết. Vì sao chết thế này ?
Chết từ Vũng Áng chết về đây...
Sài Gòn - Vũng Áng xa nhau thế
Chết lại gần nhau mới khổ thay !!!
                          *
Cá chết, nhìn xem, đứt ruột không!
Thị Nghè xác cá chật lòng sông
Con kênh Nhiêu Lộc ngoan hiền thế
Nay bỗng tang thương cá trắng dòng
                            *
Cá chết. Vì sao cá chết đây ?
Lênh đênh trên sóng, xác trôi đầy
Người dân đau xót, người dân hỏi
Đảng vẫn làm thinh chẳng giãi bày
                             *
Cá chết. Vì sao cá chết à ?
Chính vì chất thải Formosa
Do quân Tàu cộng tuôn vào biển
Đầu độc Việt Nam chết đấy mà !!!
                           *
Diệt chủng, Tàu giăng kế độc đây
Biển đen cá trắng nổi trôi đầy
Ruộng khô, lúa chết vì không nước
Ai tạo đau thương khốn khổ này !?
                         *
Cá chết, than ơi, chết tội tình
Chết oan, chết uổng, chết u minh
Dân nhìn cá chết mà ai oán
Chẳng biết khi nao đến...lượt mình !
                         *
Ngồi đó nhìn ư ? Đứng dậy thôi !
Người dân bất khuất Việt Nam ơi ...
Nếu không muốn chết như bày cá
Hoặc chệt nghiền ta đến nát đời !!!

*
Ngô Minh Hằng

Thursday, May 19, 2016

KHI TỰ DO VANG LÊN TIẾNG NÓI








KHI TỰ DO VANG LÊN TIẾNG NÓI
(Thân mến gởi dân tộc Việt Nam tôi, nhân những cuộc cách mạng phản đối độc tài, giành tự to của càc quốc gia Tunisia, Egypt, Algeria, Yemen, Bahrain, Iran, Lybia. )

 

Anh có thấy những hỏa sơn bùng nổ
Biển vỡ ra và trái đất chuyển mình
Chị có thấy những ngai vàng vụn vỡ
Bạo chúa cúi đầu khiếp sợ uy linh ?
                             *
Em có thấy những bàn tay nắm chặt
Ðã vung cao lay thức dậy muôn người
Bạn có thấy những hờn đau chất ngất
Ðã hoá thân thành biển lửa mặt trời ?
                             *
Ðó là lúc TỰ DO lên tiếng nói
Của người dân không súng đạn, cung tên
Của những quốc gia từng trong tăm tối
Ðã ngoan cường quật khởi, phá màn đêm
                             *
Anh, thức dậy nhìn văn minh nhân loại
Sống hoà bình, tương trợ đứng bên nhau
Ðạo đức gia đình, đắp bồi hư hoại
Tổ quốc chung tay góp mạnh, xây giàu
                             *
Em, thức dậy nhìn năm châu, tuổi trẻ
Bước tương lai không lối cản, đường ngăn
Không đầu độc, không mị lừa, bánh vẽ
Ðể trưởng thành không ngờ vực, băn khoăn ...
                            *
Thức dậy mà nhìn nỗi đau tổ quốc
Nhìn bọn độc tài thống trị dân ta
Và nhìn quê người oai hùng ánh đuốc
Anh nghĩ gì về Tunisia ?
                           *
Em nghĩ gì về Lybia, Egypt
Khi rừng người bất khuất đứng vùng lên
Thách đố gian nguy, biển sầu họ lấp
Sao Việt Nam mình chìm mãi trong đêm ?!
                           *
Ðêm hung hiểm, đêm bạo tàn, tang tóc
Nằm cuộn mình trong chăn ấm, có vui ?
Này, hãy biết rằng binh mình sắp mọc
Nắng sẽ lên và chẳng thể say vùi ...
                           *
Mau, thức dậy, đừng ngại ngần, khiếp nhược
Tre ngà đây, gươm báu, chí hùng đây !
Ðã đến lúc phải cùng xoay vận nước
Hờn đã cao, uất hận đã dâng đầy ....
                            *
Hãy đứng dậy quyết một lần sinh tử
Thà chết vinh, cái chết sống muôn đời
Nếu được chết, chết huy hoàng quốc sử
Hơn sống cầu an, hèn, nhục, tôi đòi ...

  *
Ngô Minh Hằng

2011

Tuesday, May 17, 2016

HƯ HAO
















Mời Quí Vị và Các Bạn nghe Mục sư Huỳnh Quốc Bình nói về sự chụp mũ và vu khống tàn độc những người phụ nữ đấu tranh:



 HƯ HAO
(Gởi đồng bào VN, những người xưng là tị nạn CSVN mà không tị nạn.)

                             *

Mỗi buổi chiều tôi vẫn có thói quen
Hay tản bộ loanh quanh vùng tôi ở
Đi trọn một vòng trên con đường nhỏ
Tôi thường gặp vài ánh mắt tươi vui
                                  *
Họ, những người dân bản xứ, nhìn tôi
Kèm một nụ cười thân tình, vui vẻ
Một nụ cười thôi sao màu nhiệm thế
Tôi thấy hân hoan suốt quãng đường chiều
                                 *
Có thật tình người còn đó thương yêu
Sao một số lòng dường như khánh kiệt ...?
Chẳng lẽ từ khi rời xa xứ Việt
Những nụ cười kia vắng giữa đồng bào ?
                                *
Để thay vào là những nỗi hư hao
Những miếng xé như chừng không thể vá
Cùng một bọc mà vô cùng xa lạ
Mà lòng dao tay súng hận thù nhau
                                * 
Nghĩ mà buồn tình trăm trứng biết bao
Ngàn dấu hỏi vẫn đau lời giải thích
Giải thích thế nào căn nguyên thù nghịch?
Sao một mẹ gà, con lại đá nhau ?!
                                * 
Sao chung một giàn dây bí dây bầu
Mà bầu đang tâm gian hùng hại bí
Có phải cộng đã tham tàn thống trị
Gieo hờn căm nên băng hoại tình người ???
                                *
Cộng đã dã man giết hại ta rồi
Sao ta giết nốt tình thương dân tộc
Đi với cộng và nuốt tươi nòi giống
Quăng lương tâm, quăng đạo lý, quăng tình ?!
                                 *
Tiếc quá ngày xưa một thuở thanh bình
Tiếc cả lúc quê hương còn chinh chiến
Tình dân tộc sao ngọt ngào tha thiết
Những nụ cười hiền ăm ắp yêu thương
                                 *
Suốt chín năm trời đất nước quê hương
Miền Nam sống trong thanh bình hạnh phúc
Trẻ như già mọi người đều gắng sức
Học và làm, đời đẹp một màu xanh
                                 *
Năm Bảy Mươi Lăm tưởng hết chiến tranh
Nam Trung Bắc sẽ cùng nhau đoàn kết
Nhưng vì sao vẫn  tù đầy chém giết
Miệng hợp hòa lòng ngun ngút hờn căm ?!
                                 *
Tị nạn xứ người đã mấy chục năm
Vẫn tôn giáo ngụy trang màu  tổ quốc !
Miệng hòa hợp, lòng gian hùng bạo ngược
Ôi, quê hương, đổ máu đến bao giờ !!!
                               *
Nhìn lũ ma đầu đã muốn làm ngơ
Ngặt tổ quốc, làm sao tôi quên được ...
Cộng bất nhân, chúng giết dân bán nước
Nhưng cớ gì tị nạn tự ô danh ?!
                                *
Đường chiều hôm nay tôi lại loanh quanh
Cười đáp lễ một đôi người bản xứ
Nhưng không thấy vui mà đầy tư lự
Nhớ nụ cười xưa, tiếc nghĩa đồng bào ...!!!
                              *
Vì cộng, vì tiền, tất cả đã hư hao ....


Ngô Minh Hằng

Monday, May 16, 2016

CẢM ƠN ĐỜI







CẢM ƠN ĐỜI



Cõi đời này, ai cũng bảo phù du
Nhưng hành xử, lắm người như vĩnh viễn
Ích kỷ, gian hùng, tham sân, qủy quyệt
Nên đau thương người tạo mãi cho người 
*
Lấy đắng cay làm kinh nghiệm cuộc đời
Tôi cố gắng học từng bài cho thuộc
Những bài khó, tôi âm thầm đốt đuốc
Học tới học lui vẫn thấy mình khờ
*
Tôi cảm ơn người gian xảo, lập lờ
Để tôi biết tri ân lòng ngay thật 
Để tôi biết trên đời, điều quí nhất
Là lương tâm, là trí tuệ, tình người
*
Tôi cảm ơn người nham hiểm từng lời
Để tôi biết thế nào là lương thiện
Biết bất nhân song hành cùng hiếu chiến
Sẽ giết đi thế giới của an lành
*
Tôi cảm ơn người ganh ghét, tranh giành
Cho tôi hiểu nghĩa bao dung, san sẻ
Để thấy mình rất tầm thường nhỏ bé
Và ngưỡng mộ người độ lượng, tài danh
*
Tôi cảm ơn người đã tạo chiến tranh
Cho tôi học câu nhín nhường, hòa ái 
Biết yêu hòa bình, tránh điều tranh cãi
Biết quí những lòng nhẫn nhục, ôn nhu
*
Tôi cảm ơn người chuyên dựng oán thù
Thích gắp lửa, thích phun người ngậm máu
Để tôi biết yêu từ bi nhân hậu 
Tránh cuồng ngôn vọng ngữ, thói trần gian
*
Tôi cảm ơn người qủy quyệt mưu toan
Lấy tôn giáo che hành vi gian trá
Khoe lạy Phật Bà, khoe thờ Thánh Giá
Cho tôi tin vào Đạo, chẳng tin người
*
Tôi cảm ơn người nhân nghĩa đầu môi
Nhưng bụng tị hiềm, dao găm, rắn rết
Cho tôi biết nhận ra người chính thiện
Dù họ vụng về, mộc mạc, đơn sơ
*
Từ biết suy tư cho đến bây giờ
Trường đời ấy, tôi chưa hề ngưng học
Nếu như cuộc đời không người hiểm độc
Thì ai biết ai đức độ, nhân từ !!!
*
Và dù cõi đời vốn dĩ phù du
Tôi vẫn cảm ơn thời gian tôi trọ
Cảm ơn vui buồn, đau thương, khốn khó
Đã luyện tôi lớn đủ để làm người
*
Đời còn dạy tôi luôn mỉm môi cười 
Cười ngay cả lúc tình người khánh kiệt
Khi  tôi đi, thưa đây, lời vĩnh biệt
Gởi dương gian đôi tiếng CẢM ƠN ĐỜI !!!


Ngô Minh Hằng