Friday, October 23, 2015

NGUYỆN CẦU -





NGUYỆN CẦU

(Kính dâng Anh Linh Tổng Thống NGÔ ÐÌNH DIỆM
nhân ngày giỗ của Người)
  


Mượn màn "Cách Mạng" để lên ngôi
Phản phúc, vô lương, giết hại Người !
Thân nát chẳng nhòa gương dũng kiệt
Hồn lìa vẫn hiện nét tinh khôi
Một dòng máu chảy đau sông núi
Hai bóng mây bay thảm đất trời
Ðạo đức - tài năng - lòng ái quốc
Nghìn thu vằng vặc thế gian soi
*
Nghìn thu vằng vặc thế gian soi
Quang chính như gương tỏa sáng ngời
Nghiêng ngửa thuyền đi, mưa gió cản
Chòng chành bến đậu, tuyết sương rơi
Kinh bang tế thế tâm chèo lái
Trị quốc an dân ý đắp bồi
Nhờ chí quật cường, lòng tận hiến!
Chín năm Nam Việt sống đời vui
*
Chín năm Nam Việt sống đời vui
Là bởi ra công gắng sức bồi
Dẹp giặc bốn vùng an xã tắc
Giúp dân nửa nước dựng cơ ngơi
Mở mang trí tuệ vươn cùng bạn
Rèn luyện tài năng góp với người
Vườn biếc, cây xanh vừa chớm nụ
Chờ ngày xuân thắm nở hoa tươi
*
Chờ ngày xuân thắm nở hoa tươi
Nhưng khốn bầy sâu phá nát bời
Tổ quốc đâu bằng tiền với thế
Ðồng bào còn kém chức cùng ngôi
Lưỡi dao bất nghĩa, loài buôn xác
Viên đạn phi nhân, lũ giết người !
Từ đấy non sông đầy máu lệ
Tháng Tư oan nghiệt hận nào nguôi
*
Tháng Tư oan nghiệt hận nào nguôi
Mấy chục năm qua sống kiếp Hời
Lòng đã đau thương tình cách biệt
Tim còn hờn tủi cảnh chia phôi
Những mong lớp trẻ gầy nên cuộc
Và ước dân Nam dựng lại đời
Cầu nguyện Anh Linh, Hồn Tổ Quốc
Ðưa thuyền Dân Tộc vượt trùng khơi



Ngô Minh Hằng


Ngày 01/11/2012

Thursday, October 22, 2015

LỜI MỘT THUYỀN NHÂN

























LỜI MỘT THUYỀN NHÂN
(tặng tất cả Thuyền Nhân Việt Nam trong cuộc vượt biên đau thương nhất của lịch sử loài người)



Tôi đang sống cuộc bình yên
Nơi hương nhãn tiến thơm riêng một vùng ( 1)
Lớn cùng với núi với sông
Tôi yêu trang sử hào hùng nước tôi
Yêu dân, bao chục triệu người
Sống đời nhân bản, xây đời cần, lao ( 2)
Thông minh, bất khuất, anh hào
Yêu quê, xương trắng máu đào, dựng quê
Hóa Giang dũng cảm lời thề
Diên Hồng trống giục bốn bề liệt oanh
Quê tôi là một bức tranh
Rừng vàng, biển ngọc, núi xanh, kiêu hùng ....
 *
Thế mà Bến Hải một dòng
Ai đem chia cắt để lòng nước đau
Để cho vườn nhãn rưng sầu
Tôi nhìn vườn nhãn nghẹn câu giã từ
Triệu người dân Bắc di cư
Vào Nam tưởng đã được như mong cầu
Nào ngờ hăm mốt năm sau
Miền Nam cũng lại đỏ ngàu máu tươi (3)
Đau thương ngập chín tầng trời
Người không được sống kiếp người, thảm chưa !
Dân thành vượn thuở hoang sơ
Quê hương thành chốn có thừa nhà giam
Đau lòng, tôi bỏ Việt Nam
Ra khơi, vượt biển, tôi làm Thuyền Nhân !
 *
Thuyền Nhân, nhắc chuyện Thuyền Nhân
Tưởng như hỏa ngục gian trần hiện lên
Nào là bão tố giữa đêm
Sóng nhồi, tàu vỡ, người chìm, ván trôi...
Nào dao hải tặc giết người
Thất thanh, thiếu nữ thét nơi mạn thuyền
Nào tàu chết máy, lật nghiêng
Người theo sóng cuốn, người thiêm thiếp chờ
Nào người tàu lạc đường mơ
Xương phơi trắng đảo san hô, cạnh tàu !
Nào giây thuỷ táng thương đau
Chồng ôm giữ vơ, mẹ gào níu con ...
Mây đen, sóng cũng đen ngòm
Biển to, người bé tí hon ... hãi hùng
Nào tàu mất tích biển đông
Không còn dấu vết trên dòng nước xanh
Người may, cặp bến an lành
Thương người nửa cuộc, lòng canh cánh sầu
Thuyền Nhân, chuyện chẳng hết đâu
Kể thêm nữa chỉ lòng đau xót lòng
 *
Vì ai con Lạc cháu Hồng
Chết đau đớn giữa biển đông thế này ???
Oan hồn dân Việt còn đây
Nỗi hờn còn đó, vẫn đầy , vẫn đau....
Biển đông sóng vẫn dậy sầu
Hỡi người chung những nhịp cầu nhớ...? quên ...?


*
Ngô Minh Hằng



1- Nhãn là thổ sản rất đặc biệt của vùng Hưng Yên. Quả nhãn vị ngọt, mùi thơm, cơm dày, hột nhỏ, rất ngon. Xưa, để tiến vua nên gọi là nhãn tiến.



2- Lao động và chuyên cần, xin đừng hiểu lầm với tên một đảng phái chính trị


3- 1954 VC chia đôi Bắc Nam VN tại sông Bến Hải.
Hai mươi mốt năm sau, 1975, Việt Cộng không tôn trọng những hiệp định đã ký kết mà đưa quân xâm lăng chiếm nốt miền Nam.






__._,_.___

RỬA HỜN NÚI SÔNG






RỬA HỜN NÚI SÔNG
(gởi các bậc trượng phu cùng tuổi trẻ Việt Nam trong và ngoài nước)



Nghìn năm dưới ách giặc Tàu
Việt Nam một thuở nát nhàu, đau thương
Sưu cao thuế nặng trăm đường
Ngọc châu, thăm thẳm đại dương, bắt tìm!
Hiểm nguy đáy biển, lòng đêm
Xác nuôi bụng cá, xương chìm sóng xô
Rừng sâu, lá phủ hoang mồ
Ngà voi một chiếc, xác khô trăm người!
Nghìn năm đô hộ, than ôi
Niềm đau kể đến muôn đời,còn đau...
Thế mà không tấc đất nâu
Mất vào tay bọn giặc Tàu dã man!
*
Nhưng nay, đất nước Việt Nam
Ai đem Bản Giốc, Nam Quan cống Tàu???
Ai làm máu chảy biển sâu
Mấy ngàn hải lý bỗng đâu về người??!!
Vết dao ai chém ngang đời
Để dân tộc Việt ngất trời tang thương???
Ai rằng giải phóng quê hương
Nhà tù lại mọc bốn phương giam người!
Tự do ai hát ru đời
Nhưng khuôn đúc cả tiếng cười trẻ thơ!
Hòa bình, ai sống đời mơ
Mà dân, đời sống xác xơ đau buồn
Hỡi ai xót cội thương nguồn
Xin đem chính nghĩa rửa hờn núi sông!!!



Ngô Minh Hằng

DÒNG TÂM HUYẾT RIÊNG CHO NHỮNG BẠN TẠI VIỆT NAM




















DÒNG TÂM HUYẾT
RIÊNG CHO NHỮNG  BẠN TẠI VIỆT NAM

 
( Với tất cả lòng ngưỡng phục, Dòng Tâm Huyết này xin gởi vềcác em sinh viên học sinh tại Việt Nam, vì yêu tổ quốc, các em đã hào hùng đứng lên  hiên ngang như Phù Đổng để biểu tình ở Hà Nội đòi Hoàng Sa trong tháng 12/2007. 
Đồng kính gởi các  đảng viên , công an và quân đội, những người bao lâu nay tận tụy hy sinh nghĩ rằng vì dân vì nước mà không biết đảng lợi dụng chính lòng yêu nước ấy để làm công cụ với mục đích duy nhất là củng cố cho một chế độ đảng trị, phi nhân, độc tài, phản dân, bán nước. Vì sự mất còn của quê hương VN chúng ta, xin các bạn vui lòng chuyển về VN cho anh em bằng hữu của các bạn. tác gỉa xin biết ơn.)



Em thân mến, những người em Phù Đổng
Những Duy Tân,Trần Quốc Toản, Trưng Vương
Em nổi hỏa sơn, em dâng biển sóng
Em đứng lên đòi lãnh hải, biên cương

*

Em đứng lên bằng can trường, bất khuất
Bởi quê hương nức nở tiếng căm hờn
Bởi xương máu Ông Cha nay bị mất
Em thấy mị lừa, tủi nhục nào hơn !
*
Xin ngưỡng phục em, những người tuổi trẻ
Và mừng quê xuất hiện những anh hùng
Không chịu yếu hèn, dẫu mình nhỏ bé
Em vùng lên, ngạo nghễ dáng Quang Trung
*
Hình ảnh ấy là thiêng liêng  thông điệp
Em gởi đi loan báo khắp địa cầu
Tuổi trẻ Việt Nam ghé vai trách nhiệm
Bởi giống nòi tổ quốc quá hờn đau
*
Nhưng em bị đảng độc tài chặn bước
Bằng  công an, bằng cùm sắt, nhà giam
Để che đậy những hành vi bán nước
Quần đảo Hoàng - Trường, Bản Giốc, Nam Quan !!!
*
Sự việc ấy hẳn vang ngàn câu hỏi
Đảng có thương dân ??? có quý sơn hà ???
Nếu yêu nước, sao đảng không chống chọi
Mà đứng nhìn Tàu chiếm đảo Hoàng Sa ?
*
Sự thật em ơi, Tàu không xâm chiếm
Chính đảng âm thầm cắt đất đổi trao
Lấy vũ khí đảng giết người dân Việt
Cướp miền Nam gây xương trắng, máu đào
*
Phản bội toàn dân, em ơi, là đảng!
Nửa thế kỷ hơn máu ngập ba miền
Đảng dìm nước vào tối tăm sầu thảm
Ném dân lành vào đáy vực oan khiên
*
Thì em nhé, dùng trái tim , khối óc
Sáng suốt, công tâm, nhận diện quốc thù
Không cho phép bọn người kia, Việt cộng
Lừa mị như ngày kháng chiến mùa Thu !
*
Đất nước Việt Nam nào riêng của đảng
Mà của chung, dân tộc Việt Nam ta
Đảng dám tự quyền cắt, chia, đổi chác
Tội ấy tày trời, không thể nào tha !!
*
Hỡi những sinh viên, học sinh yêu nước
Tổ quốc chờ em quang phục cõi bờ
Dân tộc mong em Tiền Nhân nối bước
Lịch sử cần em xóa sạch vết nhơ  ...
*
Hỡi những đảng viên, công an, quân đội
Bị đảng lừa vì yêu nước thương dân
Đã đến lúc vùng lên mà quật khởi
Diệt bạo quyền, chung sức dựng mùa xuân !
*
Đem đất nước trả về cho dân tộc
Đem huy hoàng  rực rỡ trả non sông
Đem nhân bản, tự do cho nòi giống
Đem vinh quang cho con Lạc cháu Hồng !!!
*
Đây, chân thật, thơ tôi, dòng tâm huyết
Gởi đảng viên các cấp, gởi về em
Trang hùng sử đang chờ, xin  viết tiếp
Để muôn sau không nhục bởi ươn hèn  !


Ngô Minh Hằng


Wednesday, October 21, 2015

XIN ĐỂ TÔI MƠ






















XIN ĐỂ TÔI MƠ

Riêng tặng những người bạn đã nghe tôi hỏi và phân thích về sự công bằng trong cõi nhân gian.



Tôi vẫn ước mơ một sự công bằng
Được ứng dụng trong nhân quần xã hội
Để cõi đời bớt đau thương tăm tối
Để loài người tử tế với nhau hơn
 *
Vì thấy người đau tôi thấy tôi buồn
Lời an ủi không san bằng lấp cạn
Tôi cảm như tôi, chính người bị nạn
Nên ghét bất công, yêu chữ công bằng
 *
Tôi miệt mài tìm, tìm đã nhiều năm
Từ lúc thấy đời bất công tràn ngập
Nhưng càng tìm, càng thấy mình bầm dập
Tuổi bảy mươi, chưa gặp được công bằng
 *
Tôi đem băn khoăn hỏi bạn tôi rằng
Tôi tìm mãi sao công bằng không thấy ?
Tội nghiệp - bạn cười - mơ chi mãi vậy ?
Công bằng ư ? không thể có trên đời !!!
Nghe rõ đây và nhớ nhé, từng lời
Ở chốn NHÂN GIAN, phần nhiều biển lận
Người ngay thật là người khờ dại nhất
Nên luôn luôn là kẻ đứng sau cùng !
Và cái cõi người hiếm chữ khiêm cung
Bởi phần lớn muốn mình cao trọng nhất
Để được thế phải ngồi lên sự thật
Đạp lên nhau, dùng thủ đoạn gian tà
 *
Chỉ cốt lợi mình, không kể người ta
Thì sự công bằng làm sao có được
Nghe thế, tôi buồn nhưng không bỏ cuộc
Đường nhân gian tôi vẫn lại đi tìm
 *
Tôi tin đôi người vẫn có con tim
Vượt lên hẳn những tầm thường, bản ngã
Để ngoảnh mặt với những điều gian trá
Đem lương tâm làm rạng nghĩa công bằng
 *
Cứ bảo tôi điên, tôi vẫn tin rằng
Dù trong đá người vẫn tìm ra ngọc
Xin để tôi mơ, đừng làm tôi khóc
Nếu nhân gian không có đức công bằng ....



Ngô Minh Hằng




Monday, October 19, 2015

NÓI VỚI NHAU



















trích thi phẩm Gọi Đàn

NÓI VỚI NHAU



Ngày lên, nắng mới trong như ngọc
Thắm sắc xuân hồng, xanh gió mai
Lộc trổ tinh khôi từng nụ biếc
Rộn ràng như giục cõi lòng ai

Như đợi, như mong ngày hội lớn
Ngày mà tổ quốc được hồi sinh
Thắp lên hỡi vạn lòng son trẻ
Ánh  đuốc càn khôn, lửa bất bình !

Bảy chục triệu dân chờ đợi đấy
Giang sơn một dải đã mòn trông
Mẹ ta khóc đến không còn lệ
Mong mỏi đàn con kết một lòng

Anh vì chí lớn, xin ngồi lại
Tôi cũng quên đi những tỵ hiềm
Cùng lớp đàn em, con với cháu
Chung lòng chung sức đứng vùng lên

Giá gương ta hãy cùng lau bụi
Và cố tìm ra mảnh nhiễu điều
Âu Cơ một Mẹ, Tiên Rồng cả
Xin hãy nhìn nhau với mến yêu

Tôi, lớp người đi từ buổi trước
Chẳng may gục ngã bởi cuồng phong
Những con chiến mã đầy thương tích
Nhưng lửa tin yêu vẫn rực lòng !

Mấy chục năm đầy, vong quốc hận
Vẫn mong một thuở rửa hờn sâu
Vẫn chờ em  đấy, đoàn trai trẻ
Rọi ánh bình minh ấm địa cầu

Tôi vung bút thép, từng viên đạn
Nhắm thẳng tim đen, ngực giặc thù
Em đem tuổi trẻ, đem tài, đức
Quét sạch biên cương, dựng cõi bờ

Nhà ta đang cháy, ta không chữa
Ngồi đợi thì sao lửa tắt giùm ?
Nào hãy cùng nhau vầy lại cuộc
Hỡi tài Nguyễn Trãi, trí Quang Trung !


Ngô Minh Hằng
28.3.1997