Sunday, November 29, 2015

GỬI SÚNG CHO TAO - QUÀ GỞI CHO ANH - XIN BÀ CON BÊN ĐÓ PHÓNG SINH CHO CHÚNG TÔI


 












GỬI SÚNG CHO TAO
(Nguyễn Cung Thương, Sàigòn, VN ) 

Tao cụt một chân một tay,
Nhưng còn một tay
Viết thư giùm cho thằng mù hai mắt
Nghe nói ở xứ người chúng mày "cày" như trâu
Nhưng không quên đồng đội
Chia đôla cho chúng tao, như chia máu ngày nào
Tao cũng sớt cho mấy thằng bạn: phế binh Việt Cộng!
Chúng cũng què đui sứt mẻ như nhau
Bởi đảng của chúng bây giờ là lũ đầu trâu..

Có điều tao không thể hiểu
Bao nhiêu năm qua
Chúng mày cứ mãi dặn dò
Thế giới văn minh, đừng làm gì bạo động
Liệu chúng mày có thể hoà hợp được không
Với lũ kênh kênh hổ báỏ
Những con thú cực kỳ giầu có
Mang " thẻ đỏ , tim đen "
Nợ Nga, sợ Tầu, lạy Mỹ
Với quan thầy cung cúc tận tụy
Quay về đàn áp dân đen
Chúng đóng đinh Jesus lần nữa
Bịt Miệng Cha, trói Phật, nhốt Sư quản lý chùa

Chúng tao lết lê trên thành phố Cáo Hồ
Nên biết rõ từng tên đại ác
Trên bàn tiệc máu xương dân tộc
Nhà hàng nào chúng cũng ăn nhậu
Bé gái nào cũng bị chúng mua trinh!
Chúng ta sẽ tỉa từng thằng
Đất nước cần nhiều "quốc táng"
Bớt được mạng thằng Cộng Sản nào
Thì địa ngục xã hội chủ nghĩa này
Còn có chút sáng láng hơn

Hãy gửi tiền cho những nhà tu
Để họ mở cửa nhà tù
Còn chúng tao là chiến sĩ
Hãy gửi về cho chúng tao vũ khí
Thằng cụt tay sẽ chỉ cho thằng mù mắt bấm cò
Thằng còn chân sẽ cõng thằng què quặt
Trận chiến sau cùng này sẽ không có Dương Văn Minh 


Nguyễn Cung Thương, Sàigòn, VN





QUÀ GỞI CHO ANH

 (Đáp bài GỞI SÚNG CHO TAO" của Chiến Sĩ Nguyễn Cung Thương- Việt Nam)


Anh Nguyễn Cung Thương ơi
Đọc thơ anh mà tôi bật khóc
Bởi những lời thơ trào ra từ tim, từ óc
Hiếm hoi hơn châu ngọc
Nhưng lại sắc như dao
Anh nhắn bạn rằng:  "Gởi Súng Cho Tao!"
Bởi anh thấy Việt Nam hơn tám chục triệu đồng bào
Đang khốn cùng dưới bàn tay ác quỉ
Anh cần súng vì anh là chiến sĩ
Yêu quê hương trong dũng cảm, tự  hào
Ôi, đó tiếng thơ hay lời sông núi thét gào
Mà mạnh hơn triệu lần phòng không, đại bác ...
Và thơ đã hoá thân
Vượt ngoài vùng kiểm soát
Để biến thành quân hành, điệu nhạc
Làm muôn người, dòng nhiệt huyết trào dâng ...


Anh chiến sĩ ơi
Từ dạo quê đau bởi lũ vô thần
Lần thứ nhất tôi được cười trong hân hoan mắt lệ
Tôi vẫn nghĩ rằng Việt Nam phải có ngày vượt qua dâu bể
Và Đống Đa sẽ thắm lại mùa Xuân
Nhưng tôi gởi chi ...
Vì thứ anh cần 

Lại chưa hẳn đã là điều nhất thiết
Bởi thưa anh

Không súng đạn nào mạnh hơn lòng dân đoàn kết
Không bạo lực nào giết được niềm tin
Không sự thật nào mãi mãi bị vùi quên
Vì khi tám chục triệu người Việt Nam đồng loạt vùng lên
Thì bạo quyền phải tan thành bụi đất



Quà gởi anh ư ?
Món quà cần nhất


Là TRÁI TIM VIỆT NAM YÊU QUÊ HƯƠNG NỒNG NÀN CHÂN THẬT
Của giống Tiên Rồng
Chứa đầy máu đỏ
Chứa tình người Việt Nam ngoan cường, gắn bó
Để anh tặng khắp ba miền
Bởi đến lúc
Cán bộ, công an tỉnh giấc thụy miên
Quân đội, người tu, trí thức
Công nhân, đảng phái, sinh viên
Cùng dân lành toàn quốc
Đập tan bánh vẽ bùa mê
Cả những cán binh đảng thải họ về
Cũng đem mớ huy chương vứt vào sọt rác
Bởi đến lúc
Người nắm tay người cất cao tiếng hát
Tiếng hát Tự Do, Hạnh Phúc, Nhân Quyền
Lá bùa bác Hồ sẽ chẳng còn thiêng
Đảng  và đoàn cũng không còn âm hưởng
Những oan hồn từ lâu vất vưởng
Cũng cười vui trên cõi thiên đường
Đã đến rồi
Ngày hoàng đạo của quê hương
Ngày thực sự ấm no, công bằng hạnh phúc
Không đổ máu và không bằng bạo lực
Mà bằng đoàn kết, niềm tin
Bằng tám chục triệu con người có những trái tim
Như anh, kiên cường, bất khuất
Và yêu quê hương Việt Nam trung thành, chân thật...

Phải không, anh Nguyễn Cung Thương ?!

Ngô Minh Hằng

















Thưa anh Nguyễn Chính,
Bài này định gửi anh từ tuần trước,
nhưng máy bị "kẹt".
Chúc anh chóng khỏe.
Sài Gòn, 11/9/2007.
Văn Quảng.
  xin bà con bên đó
phóng sinh chúng tôi!
anh Cung Thương: "gởi súng cho tao!" (1)
chị Ngô Minh Hằng: "xin gởi trái tim!" (2) 
anh chị! Hằng Thương mến,
thơ anh, thơ chị nấu chín nỗi đau tôi
nhưng mà,
tôi dị ứng súng đạn lấy gì chia cái anh đòi
tim tôi sợ đòn roi, quắt như cau khô, làm sao theo chị?
Sài Gòn bụi bậm pha son phấn, lừa mị tương lai
Hà Nội ngột ngạt, phẫn nộ, cuộc hiếp dâm quá dài
thơ anh, thơ chị làm tôi mất ngủ
đêm thao thức, ngày thơ thẩn, tôi tự nhủ…
ba gói mì ủ trong túi cả tuần rồi
đến chỗ dân oan, vài chục người ngơ ngác, họ khác gì tôi
chợt trong đầu "đàn bò vào thành phố…"
tôi điên lên, quên sợ
ba gói mì đến tay họ, vượt bọn công an
khiếp như vừa quăng lựu đạn
ơ! tôi có gì vi phạm?
thưa anh Thương,
làm như tôi vừa chia thuốc nổ với những người tôi hằng thương hằng nhớ
thưa chị Hằng
hãy mua dùm tôi một rổ cau khô thật tốt
tháng 9 này tiền đình Liên Hiệp Quốc
trái tim chúng tôi đó, nắm cho chặt, xin chị giúp chúng tôi
từng quả một
ném thẳng vào mặt nó!
ném thẳng vào mặt nó!
xin bà con bên đó
mỗi người một quả! phóng sinh chúng tôi! phóng sinh chúng tôi!
triệu trái tim ở nhà sẽ cởi trói mở ra đón mặt trời
mùa tự phát! mùa tự phát!
không cần xe tăng tàu bò cho ngày toàn dân ca hát
cả nước vũ trang: mỗi nắm tay là súng, mỗi trái tim là đạn
đồng loạt xông trận: những vòng tay ngập hoa tươi, những nụ cười tràn nước mắt, ngày vui!
bà con ơi! trong ngoài đồng khởi!
Sàigòn, ngày 3/9/2007
Văn Quảng
Tái bút:
xin gởi riêng Cung Thương
hãy dành máu, dành đạn
sẽ có ngày tôi cõng, anh bắn
khi tổ quốc phát lệnh: Bản Giốc! (3)

TRUYỆN GIỎ CUA

















TRUYỆN GIỎ CUA



Tôi không nhớ đọc ở đâu, ai viết
Truyện mắc cười và nghe cũng đúng cơ
Họ ví von rằng dân ta, người Việt
Giống như là một giỏ chứa bày cua
*
Cứ con nào leo được lên miệng giỏ
Thì có con kia kéo xuống ngay thôi
Từ tháng Tư đen, nước đầy giặc đỏ
Dân bỏ quê đi tìm sống xứ người
*
Thì không lâu, một số lòng thay đổi
Xưa căm thù Việt cộng phải ra đi
Nay có kẻ khom lưng mà "hồ hởi"
Coi nỗi đau dân tộc chẳng là gì
*
Có kẻ về quê khoe mình áo gấm
Làm những điều vô sỉ lại vô tâm
Có kẻ giúp Hồ, tay tung nắm đấm
Phá tan hoang tình đoàn kết cộng đồng
*
Có kẻ cầm dao đâm người lút cán
Vì họ thù ai tranh đấu kiên cường
Ngậm máu phun người, điêu ngoa xuyên tạc
Lăng mạ những lòng yêu mến quê hương
*
Họ nhục mạ người rồi khoe họ tốt
Khoe cao thâm, khoe trong trắng nõn nường
Chắc họ nghĩ  là người đời  ngu dốt
Và quên rằng "hữu xạ tự nhiên hương"
*
Có phải đấy, giỏ cua, người ví dụ ?
Nghe mắc cười nhưng cũng thật xót xa
Tội nghiệp kẻ miệt mài làm công cụ
Cho một bày thảo khấu bán quê cha
*
Cho cái sân si, cho lòng hiểm độc
Cho dối gian, tàn ác của con người
Xin Thượng Đế hãy thay tim đổi óc
Kẻo họ chìm trong nghiệp dữ luân hồi
*
Để lời ví giỏ cua mà ai viết
Sẽ chỉ là câu chuyện tiếu lâm thôi
Bởi thực sự tâm tình người dân Việt
Hiểm ác, gian manh chẳng có bao người


Ngô Minh Hằng



Mời Quí Vị và Các Bạn nghe chương trình Phỏng Vấn
Và Tìm Hiểu của Đài Truyền Hình Hoa Thịnh Đốn

XIN ĐỒNG BÀO CẢNH GIÁC


 




















https://www.youtube.com/v/eW7ogBl7TYs&autoplay=1&rel=0



XIN ĐỒNG BÀO CẢNH GIÁC
(kính gởi đồng bào Việt Nam tị nạn Cộng Sản trên toàn thế giới)
 


Để thực hiện và thi hành nghị quyết
Việt cộng len vào mọi ngả truyền thông
Báo chí, Ti Vi của người dân Việt
Phim ảnh, thơ văn, sinh hoạt cộng đồng
*
Bởi truyền thông là món ăn trí tuệ
Là con dao hai lưỡi, sắc vô cùng !
Làm giục giã muôn lòng hay nhụt chí
Trách nhiệm vun bồi tổ quốc, non sông
*
Như bài viết, chín điều là sự thật
Chỉ một điều gian dối trộn vào chung
Đá giò lái, ngụy trang bằng đường mật
Cốt để che đi thủ đoạn nằm vùng !
*
Như Miến Điện,  người dân tìm lẽ sống
Cùng đứng lên đòi công chính cho đời
Thì "ai đó" hoả mù là "phản động"
Và trét bùn lên chính nghĩa, than ơi ...
*
Như dân chống Tàu tỏ lòng yêu nước
Bất chấp đau thương, đàn áp, gông xiềng
Đã chẳng soi mình trước gương  dũng lược
Đảng lại còn xuyên tạc những tình thiêng !
*
Và ngay cả những bản tin trên Net
Trắng bôi đen và đỏ lại tô vàng
Với luận điệu mị lừa đầy qủy quyệt
Xin đồng bào cảnh giác những mưu gian !
*
Đầy trên Net, những nguồn tin trong nước
Cộng đưa ra như thể rất vô tình
Không, chúng dò đường để rồi chúng bước
Nếu thấy an toàn chúng sẽ ra binh
*
Hãy điểm mặt bọn đặc công, cộng sản
Ở bên ta và lẫn lộn vào ta
Hãy vạch rõ âm mưu và tố giác
Bởi xưa sau, chính nghĩa thắng gian tà !



Ngô Minh Hằng



NHƯNG CÓ KHI NÀO TA TỰ HỎI ...













http://www.youtube.com/watch?v=PseU-cLjd1E  









NHƯNG CÓ KHI NÀO TA TỰ HỎI ...

( lời tâm huyết , thân mến gởi đồng bào Việt Nam, trong và ngoài nước, đặc biệt, người VN Tị Nạn Cộng Sản thực sự trên toàn  thế giới)




 Là người, ai chẳng xót xa thương
Khi thấy trẻ thơ sống vỉa đường
Bới rác, ăn xin, đời bất hạnh
Lạc loài, bầm giập giữa quê hương
*
Là người, ai chẳng xót xa thương
Khi trẻ mồ côi lạ mái trường
Nhưng lại thân quen miền bão loạn
Đảo điên học thói xé luân thường
*
Là người, ai chẳng xót xa thương
Khi thấy thơ ngây phải đoạn trường
Bé gái, hỡi ơi, từ những tuổi
Hoa ngà, nụ ngọc đã phong sương ...
*
Là người, ai chẳng xót xa thương
Thấy bé sơ sinh bỏ vệ đường
Gái trẻ bán mình miền nước ngoại
Để rồi tan nát những hoa hương !
*
Là người, ai chẳng xót xa thương
Khi núi sông đau bởi bạo cường
Khi thấy dân mình gìa với trẻ
Sống đời oan nhục, sống thê lương !
*
Nhìn dân ta khổ, dạ ta đau
Ta móc hầu bao cứu biển sầu
Nhưng có khi nào ta tự hỏi
Nguyên nhân nỗi khổ bởi từ đâu ?
*
Không trừ từ gốc, trị nguyên căn
Thì chữa muôn năm bịnh chẳng lành
Tiền núi cũng thời trôi đáy biển
Biết khôn đã lỡ, mộng tan tành !
*
Nếu vì nhân đạo, bởi tình thương
Nên cũng vì ta, giữ lập trường
Đừng để mị từ che khối óc
Mà người thống trị mãi quê hương !




Ngô Minh Hằng



SƯ ÐOÀN 18 VÀ CHIẾN THẮNG CUỐI CÙNG


 





SƯ ÐOÀN 18 VÀ CHIẾN THẮNG CUỐI CÙNG

(Bài thơ bé mọn này xin được là lời biết ơn, là sự tôn vinh của một Người Tị Nạn CSVN gởi đến những Chiến Sĩ của QLVNCH, Sư Ðoàn 18 và các đơn vị đã yểm trợ hoặc tham chiến tại chiến trường Xuân Lộc trong  cuối Tháng 4/1975 như các lực lượng Địa phương quân Nghĩa quân, Tiểu Đoàn 82 Biệt Động Quân, Lữ Đoàn 1 Nhảy Dù (gồm các Tiểu đoàn 1, 2, 8, 9 vàTiểu Ðoàn 3 Pháo Binh Dù) , Sư Ðoàn 3-4 KQ.  Ðây là một trận chiến bi hùng của lịch sử VN và cũng là cuộc chiến thắng oanh liệt cuối cùng của Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà trong tháng Tư Ðen để bảo vệ tự do, chống lại cuộc xâm lăng tàn ác của Cộng Sản Bắc Việt - Ðặc biệt, xin gởi đến các Chiến Sĩ Tiểu Ðoàn 3/48 - Riêng kính tặng Người Chiến sĩ Tư Lệnh đã sát cánh cùng binh sĩ trong trận chiến: Thiếu Tướng LÊ MINH ÐẢO )
- Xin cảm ơn những vị cho NMH tài liệu và giúp trình bày.



Từ triệt thoái, cao nguyên trong hoảng loạn
Thì tủi hờn sông núi cứ trào dâng
Nhưng Long Khánh, lính sư đoàn 18
Vẫn hiên ngang trong trận chiến bi hùng

Từng người lính súng trên tay, chờ giặc
Họ dàn quân trên khắp nẻo đường quê
Mười Hai Ngày dài, dầm sương giãi nắng
Làm giặc tang thương, tơi tả, ê chề...

Họ đánh nát ba sư đoàn Việt cộng
Tăng nằm trơ, pháo gục, vỡ tan thây
Trận chiến cuối cùng, tháng Tư, Xuân Lộc
Nổ vang trời, oanh liệt khắp Ðông - Tây !

Ðể thực hiện mộng xâm lăng tàn ác
Cộng rẽ hai đường Xuyên Mộc, Túc Trưng
Sợ hỏa lực của Sư Ðoàn 18
Cộng phải chia quân, len lỏi đường rừng

Từ Mẹ Bồng Con theo đường hương lộ
18 tiến về tỉnh lỵ Phước Tuy
Dừng lại Trảng Bom, gom quân, củng cố
Lập tuyến phòng, trực diện với gian nguy

Mục tiêu cuối là Sài Gòn, thành phố
Cộng cho quân đoàn 4 mở đường vào
Lính 18 anh hùng, danh không hổ
Làm cộng kinh hoàng, khốn đốn, tiêu hao

Và 18 chọn Long Bình, đóng chốt
Chiến đấu trung kiên, chiến đấu hào hùng
Nhưng oan nghiệt ai gắn vào tổ quốc
Lịch sử  nghẹn ngào .... ơi núi ... ơi sông !!!

Tổ quốc nghẹn ngào, miền Nam bức tử
Dân thành trâu, quê tức tưởi, gông cùm
Nhưng 18 đã nạm vàng hùng sử
Trang sử bi thương, chiến thắng cuối cùng !!!

Từ triệt thoái, cao nguyên vào hoảng loạn
Lửa khói mịt mù, trời đất nổ tung
Thì Xuân Lộc, lính sư đoàn 18
Vẫn trung kiên, chẳng nhượng một phân rừng

18 hiên ngang đi vào lịch sử
Lịch sử Việt Nam bất khuất, ngoan cường
Hỡi 18,  xin lên đài danh dự
Bởi tên Người, niềm kiêu hãnh quê hương !


Ngô Minh Hằng