Friday, April 20, 2012

NỖI BUỒN THÁNG TƯ



Tháng Tư đất nát trời tan
 Máu người loang đỏ lá ngàn, nước sông
 Lúa không mọc ở cánh đồng
 Mà xương trắng lại chất chồng thành non
 Tháng Tư súng tủi , gươm hờn
 Sông đau từng mạch, núi buồn từng phân
 Rừng hoang lạ lẫm dấu chân
 Vầng trăng  tiền sử mấy tầng mây che
 Bốn phương âm khí não nề
 Ngọn roi qủy đỏ tái tê hồn người
 Tháng Tư ngọc vỡ, châu rơi
 Biển đông thủy quái say mồi trần gian
 Máu đào, sóng bạc, hòa tan
 Ai gây thảm cảnh da vàng?! Thương  ơi!
 Tháng Tư đau đớn phận người
 Hăm ba năm vẫn còn tươi vết bầm!!!


HẬN THÁNG TƯ
(gởi Đồng Bào và Quê Hương tôi nhân Ngày Quốc Hận)
Lại tháng Tư rồi có phải không?
Tháng Tư ? chưa nhắc đã đau lòng !
Tháng Tư!  Hai chữ sôi niềm hận
Cơ nghiệp bao đời của  núi sông...
Rơi trọn vào tay kẻ bạo cường
Nên giờ chìm đắm một  quê hương
Nên tan nát cả hồn dân tộc
Đau xót, trời ơi....Những máu xương !!!
Xương máu vì ai, hỡi Lạc Hồng
Đã cao như núi, chảy như sông
Mà sao xương máu thành vô nghĩa ???
Dân nước giờ đây lại khốn cùng ?
Quốc hận, riêng vinh một số người
Tháng Tư, bạo chúa nhảy lên ngôi
Tháng Tư, đảng nắm quyền sinh sát
Để cả giang sơn phải ngậm ngùi !
Ta hãy cùng nhau khóc Tháng Tư
Khóc thương Tổ Quốc đã đau nhừ
Rồi lau nước mắt, ta vùng dậy
Đập nát xiềng gông, phá ngục tù
Kìa, lửa Tây Nguyên đã rực trời
Nguyệt Biều chuông gióng tiếng ngàn khơi
An Giang đuốc cháy, thân người gục
Bản Giốc, Nam Quan khóc nghẹn lời....
Hận Tháng Tư nào chửa trả xong
Nam Quan thêm nhức vết thương lòng
Tay dơ, nước rửa tay ta sạch
Rửa Nước bằng gì cho Nước trong ??? ( * )
Hỡi những con dân Việt quật cường
Đã cùng non nước gánh đau thương
Xin đem tim, óc, đem hùng khí
Rửa sạch oan hờn cho cố hương!
( * ) Lời Vua Duy Tân hỏi cận thần " Tay dơ, lấy nước mà rửa, Nước dơ, lấy gì mà rửa ?"


KHI TỔ QUỐC ĐÃ VANG LỜI HIỆU TRIỆU
(Thân mến gởi  Đồng Bào mọi giới, mọi lứa tuổi, quốc nội và quốc ngoại)

Không thể được Nam Quan! Không vĩnh biệt !
Aỉ thiêng kia, đất cũ phải về ta
Núi sông này là xương máu Ông Cha
Thì con cháu sao buông lời vĩnh biệt ???
Mau, xin gióng những hồi chuông khẩn thiết
Để muôn người, bao thế hệ vùng lên
Giang sơn ta, niềm kiêu hãnh Rồng Tiên
Không cho phép bạo quyền chia cắt thế
Nào, ta hãy lấy khăn lau mắt lệ
Như  ngày xưa Nguyễn Trãi đã lần lau
Để dựng cho đời cơ nghiệp nghìn sau
Như Phù Đổng, Trưng Vương, như Ngũ Lão
Chỉ sông biếc mà thề lời Hưng Đạo
Gọi trăng vàng mài kiếm báu Đặng Dung
Việt Nam ơi, đâu hiển hách anh hùng ?
Xin hãy đáp tiếng hờn sông núi gọi !
Nhục bán nước  đã sóng gầm bão nổi
Trong chí hùng, máu thắm, trái tim son
Đừng ngôì yên, vuốt mặt, nuốt căm hờn
Hỡi toàn quốc, đã đến giờ hành động !!!
Dừng thụ động, đợi chờ và than khóc
Sử Lạc Hồng cần lắm những Quang Trung
Sát vai nhau mà gìn giữ núi  sông
Như một thuở những Vua Hùng dựng nước!
Ta đoàn kết là ta làm phải được
Nếu chưa xong, con cháu tiếp theo  đời
Hỡi Nam Quan, máu thịt của ta ơi !
Ta không thể nhìn bạo quyền chia cắt!
Đừng vì bởi an thân mà cúi mặt
Còn bạo quyền, tổ quốc mãi còn đau
Ta phải làm gì cho những đời sau
Cho ta nữa ? để giống nòi  rạng rỡ ?
Đã khóc tiếng đầu đời  là đã nợ
Nợ non sông, tổ quốc, nợ gia đình
Ta phải làm gì cho  đươc chết  vinh
Hơn sống nhục, sống một đời hèn yếu !
Khi tổ quốc đã vang lời hiệu triệu
Khi  hồn thiêng sông núi đã cần ta
Đứng lên nàọ Vì nước, hãy xông pha
Dẫu lấy máu rửa  hờn cho nhục nước !


NGÔ MINH HẰNG

HẸN ANH MỘT NGÀY TÁI NGỘ



(Ðể nhớ về bức tượng THƯƠNGTIẾC . Như một lời tạ ơn, kÍnh dâng các Linh Hồn Tử Sĩ Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà.)

Gặp anh trong chiều tiễn biệt
Dáng anh lặng lẽ trầm tư
Anh ơi, anh từ chiến tuyến
Về đây ngồi tự bao giờ ???
Anh từ điạ đầu Bến Hải
Khe Sanh, An Lộc, Hạ Lào ?
Pleiku, Tam Biên, Darlac ?
Đông Hà, Quảng Trị ? Chu Pao ??
Hay từ Cà Mau, Đồng Tháp
Định Tường, Cái Nước, Năm Căn ?
Hoàng Sa ? U Minh ? Rừng Sát ?
Súng rơi giữa cuộc quân hành ?
Anh về từ đâu chăng nữa
Cũng hồn trong mạch non sông
Anh về bao giờ chăng nữa
Cũng thân đẵm máu Lạc Hồng !!!
Tôi biết anh vì lý tưởng
Hào hùng, chiến trận xông pha
Chẳng mơ công hầu, khanh tướng
Chỉ mong mạnh nước, an nhà !
Anh đi vì yêu sông núi
Yêu đời Hải, Lục, Không Quân
Mong ngày ba miền vào hội
Mừng nhau quét sạch vô thần
Anh tự bao giờ, trầm lặng
Ngồi đây thương bạn, nhớ rừng ?
Súng nằm ngang đùi, sưởi nắng
Ba lô thiếp ngủ triền lưng !
Mắt anh, dòng sông suy tưởng
Dưới vành nón sắt, xa xăm
Là anh ??? Anh là pho tượng ???
Cho đời ngưỡng phục ngàn năm !
Cho đời vô cùng thương tiếc
Tinh hoa nòi giống Lạc Hồng
Tóc vừa xanh màu mây biếc
Mà hồn đã núi, đã sông !
Mà hồn hòa trong nhịp thở
Biển, rừng, hoa, lá, cỏ, cây
Ơn anh, sơn hà ghi nhớ
Thương anh mắt lệ vơi đầy !
Gặp anh chiều xưa tiễn biệt
Rồi xa, trăm nhánh sông đời
Quê hương, một ngày giặc chiếm
Và anh ngã xuống....Than ơi !!!
Người ta trả thù hèn hạ
Cả ngay bức tượng nữa sao ?
Nghe tin, tôi đau đớn quá!
Thương anh khôn xiết nghẹn ngào !!!

Thế rồi một chiều bụi đỏ
Tìm anh, tôi đến chốn xưa
Anh ơi, chỉ còn đổ vỡ
Hoang tàn theo với nắng mưa...
Hỡi anh, những hồn Anh Kiệt!
Một đời tận hiến non sông
Hẳn nghe Bình Than hội kiến
Hẳn nghe trống giục Diên Hồng ???
Hẹn anh một ngày tái ngộ
Là ngày quang phục quê ta
Có anh ngồi trên nền cũ
Có tôi dâng một vòng hoa.

TA VỀ
Một mai ta sẽ trở về
Bóng ta gọi nắng con đê đầu làng
Quốc ca từng nhịp hát vang
Gió reo và lá cờ vàng tung bay
Cây đa ấy, lũy tre này
Đón ta lá cũng vẫy tay lá mừng
Ta về, mắt mẹ rưng rưng
Núi sông vào hội trùng phùng hoa đăng
Ta về,  phô’ cũ ta thăm
Đem tin vui xóa đau thầm, giải oan
Ta về,  lòng biển hân hoan
Sóng reo mừng nước Việt Nam hoàn hồn
Ta về, rừng cũ ta hôn
Từng viên đất lạnh vuì chôn bạn tù
Gọi hồn từ cõi âm u
Đứng lên rũ sạch thiên thu oan hờn
Ta về, ghé đỉnh Trường Sơn
Hiển linh Tử sĩ thoát hồn vào mây
Ta quỳ, ôm nhánh cỏ may
Vô danh, muôn thuở còn đây, anh hùng
Ta về, ơi núi, ơi sông
Cờ bay vàng khắp ruộng đồng như hoa...

KHÓC NGƯỜI ĐÁY BIỂN
(Viết để khóc cho mình vàc ho những thuyền nhân kém may mắn trên đường vượt biển tìm Tự Do sau 1975)

Tháng Tư ra biển khóc người
Oan hồn hỡi, đáy trùng khơi, xin về
Biển chiều vàng ánh tà huy
Dài tay sóng níu bước đi vô hồn
Đứng trên bờ đá cô đơn
Khóc người bằng tiếng thơ buồn xót xa
Ai hay đáy biển là nhà
Máu pha lệ hận chan hòa đại dương
Thịt da nát dưới bạo cuồng
Ngàn trang huyết sử bên đường tử sinh!
Mắt buồn nhìn sóng biển xanh
Thấy sương khói vẫn vô tình khói sương
Mà lòng đòi đoạn đau thương
Xót người đáy biển đoạn trường chưa nguôi
Tháng Tư ra biển khóc người
Hiển linh,chứng giám đôi lời thơ đau
Tôi viễn xứ, người biển sâu
Chung hồn lưu lạc, chung sầu quê hương
Người trên sóng nước trùng dương
Tôi khung cửa hẹp, gió sương bốn mùa
Bóc tờ li.ch. Lại Tháng Tư!
Đau tình sông núi làm thơ khóc người
Người vùi xương trắng biển khơi
Còn tôi sống kiếp dân Hời vì ai ?

THÁNG TƯ ĐEN,
VIẾT CHO NGƯỜI YÊU DẤU



Có một buổi xuân vàng, em, mắt ướt
Lặng nhìn anh như muốn nói ngàn câu
Anh, lính trẻ, hồn nhiên chưa hiểu được
Nỗi ưu tư trong ánh mắt em sầu

Rồi năm tháng trên bốn vùng chiến thuật
Gót giày saut mài miệt bước quân hành
Thương đến vô cùng chiều xưa, đôi mắt
Có giọt lệ nào như đã long lanh ....

Có giọt lệ nào tưởng như thần thoại
Đêm thành sao và ngày hoá mặt trời
Theo bước anh đi, san bằng chướng ngại
Dựng thanh bình cho dân nước muôn tươi

Hiếm hoi lắm, đôi lần anh về phép
Trong nắng trong, anh thấy má em hồng
Nhìn anh dịu dàng, em cười râ’t đẹp
Và hỏi anh rằng : Anh nhớ nhà không ?

Anh nhớ nhà không ? Ồ, anh nhớ lắm
Và nhớ em, cô bé láng giềng ơi ...
Nhớ đôi mắt trong, nhìn anh đằm thắm
Nhớ cánh môi xinh, thèn thẹn em cười ....

Rồi một tháng Tư kinh hoàng tăm tối
Trời đất loạn cuồng, độc dược, cường toan
Lãnh đạo bất tài, đồng minh phản bội
Người tiếp tay người bức tử miền Nam !

Anh tức tưởi mất quê từ buổi ấy
Súng trên tay màphẫn hận đầu hàng!
Mất cả em, giặc chặn đường dân chạy
Đạn pháo vỡ trời ... xương thịt em tan !!!

Anh nhận hung tin, lòng đau, tim xót
Hổ cháy rừng, cũi sắt, ngậm hờn căm
Anh xót quê mình, dòng sông nước ngọt
Và tiếc thương em, hương bưởi, trăng rằm !...

Nếu đừng có Tháng Tư Đen tàn nhẫn
Người trả thù người thâm độc dã man
Thì dân Việt, đời sẽ không lận đận
Bản Giốc vẫn còn, còn cả Nam Quan !

Thì anh chồng hiền và em vợ đảm
Con chúng mình, giống mẹ, gáI, xinh, ngoan
Trai  giống anh, lính chiến trường dũng cảm
Một dạ trung thành yêu nước Việt Nam !

Tháng Tư lại về, em ơi, nhớ qúa
Nhớ mắt em xưa, trong sáng, dịu hiền
Nhớ miệng em cười, nhiệm màu chi lạ
Làm cho đời mờ nhạt những truân chuyên !

Tháng Tư, giỗ em, thắp nhang, anh khấn
Sớm thành công quang phục nước non mình
Chế độ bạo tàn trên đường tuyệt tận
Xin khôn thiêng, em góp dựng công trình ...

Công trình đó, toàn dân đang tiến bước
Đang đấu tranh đòi lẽ phải cho đời
Có những đảng viên, sinh viên, vì nước
Vì dân lành, quả cảm đã  ra khơi .....
 
 

Ngô Minh Hằng

Friday, April 13, 2012

THÁNG TƯ ĐÃ ĐỦ HỜN OAN



Tháng Tư ! Lại một Tháng Tư ...
Hướng về đất Mẹ đau nhừ trái tim
Nỗi hờn vong  quốc đầy thêm
Ai xô quê gục dưới đêm kinh hoàng ?
Xô đời vào bể lầm than
Giết dân, bán nước, bạo tàn, triền miên ...
Tiếng người than khắp mọi miền
Khóc đời tăm tối, oan khiên, khốn cùng
Tiếng quê ba cõi não nùng
Vết dao đồ tể, bao vùng máu loang
Vì ai Hoàng, Bản, Nam Quan (*)
Và Tây Nguyên của Việt Nam mất rồi ?
Vì ai mà đất nước  tôi
Nay thành làng, tỉnh, cơ ngơi cộng Tàu ?!
 
Tháng Tư dạ xót lòng đau
Ai người yêu nước có sầu mất quê ?
Thì xin kiếm báu, trăng thề
Vùng lên cứu nước, lấy về núi sông !
Vì ta,  bất khuất Tiên Rồng
Quê ta, ta phải một lòng giữ quê
Không ai được phép cắt chia
Dâng cho Tàu cộng đất kia, sơn hà ...

Nhà ta, trách nhiệm của ta
Đừng chờ hàng xóm kẻo nhà vỡ tan
Tháng Tư  đã đủ hờn oan
Đứng lên, diệt bọn tham tàn, cứu quê !!!

Ngô Minh Hằng

XIN HÃY VÌ CHÍNH MÌNH MÀ ÐÒI TỰ DO CHO NHẠC SĨ VIỆT KHANG !!!


"Qui Es-Tu?" - Antoine Figali

www.youtube.com/watch_popup?v=oG_81YAuYD8&feature=youtu.be



(Thân mến gởi đồng bào Việt Nam quốc nội và hải ngoại, mọi lứa tuổi, mọi tầng lớp, xin hãy vì chính tự do, hạnh phúc, quyền làm người căn bản của mỗi cá nhân chúng ta mà đứng lên đòi TỰ DO cho Nhạc Sĩ VIỆT KHANG! )

 

Là công dân khi nước nhà nguy biến

Anh nói lời yêu nước, xót thương quê

Tại sao đảng không cho anh lên tiếng

Lại bắt anh nhốt biệt, chẳng cho về ???

 

Bắt nhốt anh ? Ðảng cớ sao làm thế ?

Anh tội gì ? Anh có nói gì sai ?

Anh chỉ hát lời đau thương thế hệ

Khi thấy dân mình mờ tối tương lai...

 

Ðất nước Việt do tiền nhân bồi đắp

Trao lại cho người dân nước Việt Nam

Không ai có quyền đổi trao, chia cắt

Mà phải giữ gìn lãnh thổ, giang san

 

Khi thấy đảng cắt quê dâng Tàu cộng

Anh hỏi đảng rằng "VIỆT NAM TÔI ÐÂU "

Thấy đảng đánh người vốn cùng nòi giống

Không thể làm ngơ, nhục tủi cúi đầu

 

Nhìn thẳng bạo quyền, đau lòng, anh hỏi

"ANH LÀ AI" mà chà đạp dân lành

Câu hỏi bình thường, có gì là tội

Sao đảng trả thù bằng luật rừng xanh ?!

 

Hỡi Việt Nam, hỡi công bình, bất khuất

Hãy nói lên tiếng nói của lương tâm

Hỡi thế giới, những người yêu sự thật

Ðừng để độc tài bắt chúng tôi câm !!!

 

Hỡi toàn quốc, đứng lên nào, đồng loạt

Ta cùng nhau đối mặt đảng hung tàn

Cho đảng biết người dân không hèn nhát

Hãy đứng lên nào, đòi lại VIỆT KHANG !!!

 

Ðảng bắt VIỆT KHANG mà ta im lặng

Thì mai này đảng bắt cả ta thôi !

Không thể nữa, đừng đớn hèn, cúi mặt ...

Hãy đứng lên đòi quyền sống con người !!!

 

Hãy đòi tự do cho người yêu nước

Mà đảng âm mưu bức hại, giam cầm !

Dân tộc Việt Nam sẽ không nhân nhượng

Chế độ giết người, cướp của, dã tâm !

 

Hỡi thế giới văn minh trong bốn cõi

Xin nhìn vào thực trạng nước, dân tôi

Ðảng bắt dân lành, hung tàn gán tội

Khi họ yêu quê và nói tiếng người !

 

Tội VIỆT KHANG ư ? tội anh đã hát

Hát tiếng lương tâm, yêu nước, thương nòi

Hãy trả VIỆT KHANG về cho dòng nhạc

Dòng nhạc hào hùng thế hệ chúng tôi !!!

 

Ngô Minh Hằng

THÁNG TƯ ĐEN


THÁNG TƯ ĐEN - Thơ Ngô Minh Hằng/ Nhạc & trình bày Hoàng Hoa
 
THÁNG TƯ ĐEN – Nhạc Hoàng Hoa / Thơ Ngô Minh Hằng
 
(Một nén hương kính dâng Tổ Quốc VN. và tưởng niệm những người chết cho quê hương, vì quê hương và vì sự xâm lăng tàn khốc của CS trong Tháng Tư Đen 1975)
 
Ngày Ba Mươi Tháng Tư xưa
Lệnh hàng: vết chém ai đưa qua hồn
Lòng đau với Tháng Tư buồn
Súng rơi cùng suối lệ tuôn nghẹn ngào…
Ngày Ba Mươi Tháng Tư nào
Ai đem dân tộc xô vào lầm than
Xác người ai bón rừng hoang
Biển xanh pha máu Việt Nam đỏ hồng!
Ai làm cách núi ngăn sông
Cha con chia biệt, vợ chồng ly tan?
Ai làm tan nát Việt Nam
Hòa bình sao lại vô vàn đớn đau ?
Tháng Tư đen. Tháng Tư sầu
Một trăm cái trứng đào sâu oán thù
Giết nhau bằng những mưu mô
Giết nhau bằng súng Liên sô, đạn Tàu
Giết nhau không nhận ra nhau
Giết nhau chẳng chút lòng đau. Lạ lùng!Giết nhau, vỗ ngực: Anh Hùng
Ngàn trang uế sử trùng trùng máu tươi
Tháng Tư đen. Tháng Tư ơi!
Việt nam ai xót xa người Việt nam???

 Ngô Minh Hằng

QUÀ GỞI CHO ANH




 (Đáp bài GỞI SÚNG CHO TAO"
của Chiến Sĩ Nguyễn Cung Thương- Việt Nam)

Anh Nguyễn Cung Thương ơi
Đọc thơ anh mà tôi bật khóc
Bởi những lời thơ trào ra từ tim, từ óc
Hiếm hoi hơn châu ngọc
Nhưng lại sắc như dao
Anh nhắn bạn rằng:  "Gởi Súng Cho Tao!"
Bởi anh thấy Việt Nam hơn tám chục triệu đồng bào
Đang khốn cùng dưới bàn tay ác quỉ
Anh cần súng vì anh là chiến sĩ
Yêu quê hương trong dũng cảm, tự  hào
Ôi, đó tiếng thơ hay lời sông núi thét gào
Mà mạnh hơn triệu lần phòng không, đại bác ...
Và thơ đã hoá thân
Vượt ngoài vùng kiểm soát
Để biến thành quân hành, điệu nhạc
Làm muôn người, dòng nhiệt huyết trào dâng ...


Anh chiến sĩ ơi
Từ dạo quê đau bởi lũ vô thần
Lần thứ nhất tôi được cười trong hân hoan mắt lệ
Tôi vẫn nghĩ rằng Việt Nam phải có ngày vượt qua dâu bể
Và Đống Đa sẽ thắm lại mùa Xuân
Nhưng tôi gởi chi ...
Vì thứ anh cần
Lại chưa hẳn đã là điều nhất thiết
Bởi thưa anh
Không súng đạn nào mạnh hơn lòng dân đoàn kết
Không bạo lực nào giết được niềm tin
Không sự thật nào mãi mãi bị vùi quên
Vì khi tám chục triệu người Việt Nam đồng loạt vùng lên
Thì bạo quyền phải tan thành bụi đất
Quà gởi anh ư ?
Món quà cần nhất
Là TRÁI TIM VIỆT NAM YÊU QUÊ HƯƠNG NỒNG NÀN CHÂN THẬT 
Của giống Tiên Rồng
Chứa đầy máu đỏ
Chứa tình người Việt Nam ngoan cường, gắn bó
Để anh tặng khắp ba miền
Bởi đến lúc
Cán bộ, công an tỉnh giấc thụy miên
Quân đội, người tu, trí thức
Công nhân, đảng phái, sinh viên
Cùng dân lành toàn quốc
Đập tan bánh vẽ bùa mê
Cả những cán binh đảng thải họ về
Cũng đem mớ huy chương vứt vào sọt rác
Bởi đến lúc
Người nắm tay người cất cao tiếng hát
Tiếng hát Tự Do, Hạnh Phúc, Nhân Quyền
Lá bùa bác Hồ sẽ chẳng còn thiêng
Đảng  và đoàn cũng không còn âm hưởng
Những oan hồn từ lâu vất vưởng
Cũng cười vui trên cõi thiên đường
Đã đến rồi
Ngày hoàng đạo của quê hương
Ngày thực sự ấm no, công bằng hạnh phúc
Không đổ máu và không bằng bạo lực
Mà bằng đoàn kết, niềm tin
Bằng tám chục triệu con người có những trái tim
Như anh, kiên cường, bất khuất
Và yêu quê hương Việt Nam trung thành, chân thật...


Phải không, anh Nguyễn Cung Thương ?!

Ngô Minh Hằng

THƯƠNG CA CỦA NGƯỜI TỊ NẠN




( Rất đau lòng, xin gởi bản Thương Ca này đến Ðồng Bào Việt Nam, những người Tị Nạn VC, và những người không tị nạn VC, mọi lứa tuổi, mọi đoàn thể trên toàn thế giới.)
 
Vâng, Ông bảo Ông là người chống cộng
Cộng cướp non sông, cộng nhốt Ông tù
Vâng, Bà bảo, cộng kia, bày thú độc
Chúng giết người, bán nước, chẳng ai ưa !

Nghe như thế, lòng nào không ngưỡng phục
Phục con tim trung nghĩa, tấm gương đời
Và mừng nữa, mừng quê hương tù ngục
Có những bàn tay giữ lửa cho đời ...

Nhưng rất tiếc, rất buồn vì đuốc lửa
Lắm kẻ không dùng đốt cháy xiềng gông
Mà lại lấy soi chân người, tìm vết
Sỉ nhục nhau, làm tan nát cộng đồng !

Sỉ nhục cả người bền lòng tranh đấu
Dù tháng năm, mưa nắng, đứng biểu tình
Dù ngòi bút nhắm vào bày thảo khấu
Dù lằn ranh Quốc - Cộng giữ phân minh !!!

Rồi sự việc tăng lên và lan rộng
Toà án này tốt, xấu chẳng chừa ai
Xử cả  người XƯA chết vì phản phúc
Xử đến người NAY vì cộng, chạy dài !

Xử như thế có làm đời trong sạch
Hoặc làm người chán nản đặng buông trôi ?
Nhưng chắc chắn cộng mừng vì đúng cách
Nghị quyết thi hành, đập nát, khuấy hôi

Xỉ nhục người phải chăng do mình tốt
Hay ghét ghen, mặc cảm ngập trong lòng ...
Hoặc đón gió, trở cờ và đội lốt
Để đạt mục tiêu đánh phá cộng đồng ???

Họ là ai, trẻ hay gìa, ai biết
Chỉ biết nhìn hậu quả thấy lòng đau
Xưa  tìm Tự Do, bao nhiêu người chết
Nay có Tự Do, sao đạp nát nhàu !!!

Vâng, Ông bảo Ông là người chống cộng
Cộng cướp non sông, cộng nhốt Ông tù
Vậy, Ông hãy đồng hành cùng dân tộc
Lấy lương tâm làm vũ khí diệt thù !

Vâng, Bà bảo cộng kia, bày thú độc
Chúng giết người, bán nước chẳng ai ưa
Vậy, Bà hãy tránh xa  loài phản quốc
Và với muôn dân, tố giác tội đồ !

Hãy để sử ghi tiếng hờn lịch sử
Ai tội, ai công, phản bội, trung thành
Chuyện nước Việt Nam vì đâu, bức tử
Đã  rõ ràng như ý nghĩa đấu tranh

Còn ngồi đó khoắng đục ngầu dĩ vãng
Mà đặt tên vẽ tội ích gì không
Có tránh khỏi lòng ghét, yêu, xuyên tạc ?
Lợi cho ai ? Vâng, cho cộng đẹp lòng !!!

Cộng rất vui vì có người tiếp sức
Phá rối, quăng dơ, đâm thọc, hỏa mù
Không phải tuyên truyền tốn hao tài, lực
Mà vỗ tay cười, chiến thắng cộng thu !!!

Đây, bản thương ca buồn như tiếng khóc
Gởi chị, gởi anh khắp chốn địa cầu
Nếu thực Ông - Bà nạn nhân Việt cộng
Hãy chống cộng thù,
sao đánh lẫn nhau !

Sao lụi lưng nhau đường dao chí tử
Bôi mặt, tung chiêu, kể cả đòn hèn
Nghị quyết này, sao Ông - Bà làm chứ ?
Để cộng làm, nếu thật sự anh em !!!

Vâng, nếu thực Ông - Bà yêu tổ quốc
Xót quê hương, dân tộc, trọng công bình
Thì xin hãy đấu tranh cho đại cuộc
Để giống nòi, sông núi được tồn sinh !
 
 
Ngô Minh Hằng

THỨC DẬY ÐI THÔI !...



Thân mến gởi đồng bào Việt Nam, mọi lứa tuổi, mọi thành phần. Gởi những đảng viên, công an và bộ đội tiến bộ, có tầm nhìn vào thực trạng đất nước, có lòng thương xót đồng bào và  tinh thần yêu nước. Xin tất cả ACE, vì tương lai tổ quốc VN, chuyển đến thân bằng quyến thuộc của Quí Vị tại quê nhà.)
 
Hai mươi ba năm dưới ách độc tài
Tunisian dựng cơn bão nổi
Họ vùng lên, đập tan đời tăm tối
Giành lại cho đời hạnh phúc, bình minh
Ơi, Việt Nam, xin nhìn lại chính mình
Hơn sáu mươi năm độc tài lừa dối
Tổ quốc đau thương vẫn chờ vẫn đợi
Tiếng trống Diên Hồng giục giã lòng ai
 
Hỡi những Quang Trung, hồn nước u hoài
Hỡi Trưng-Triệu, hỡi Lê-Trần-Ðinh-Lý
Mau lên nhé, xin chung lòng, góp trí
Gần bảy chục năm quá đủ oan hờn
 
image
 
Dân số nước người mười triệu hoặc hơn
Sau hăm ba năm người ta vùng dậy
Tám chục triệu, mình nhiều hơn họ đấy
Gần bảy mươi năm sao vẫn ngủ vùi ...??
 
Thức dậy đi nào... dân tộc tôi ơi ...
Dân Chủ Tự Do không là tặng vật !
Mà phải đấu tranh một còn, một mất
Phải lấy máu mình rửa hận cho quê !!!
 
 
Sáu mươi sáu người oanh liệt nằm kia
Họ đã chết cho quê hương họ sống
Ôi cái chết làm lòng người rúng động
Tô nghìn năm lịch sử nét huy hoàng
 
Cái chết anh hùng, chết ấy vinh quang
Xin kính cẩn đứng nghiêng mình ngưỡng phục
Thà chết vinh còn hơn là sống nhục
Hỡi Việt Nam ! Tổ Quốc đủ đau rồi ...
 
 
Con cháu Tiên Rồng thức dậy đi thôi
Ðừng để thẹn với người trong bốn cõi ...
 
 
Ngô Minh Hằng