Friday, December 6, 2013

TIỄN ANH TÔI THẮP NÉN NHANG




TIỄN ANH TÔI THẮP NÉN NHANG

(Kính dâng Hương Linh anh Bùi Đăng Thủy, tù nhân chính trị của Việt cộng,
vừa qua đời trong trại tù Xuân Lộc ngày 24/11/2013)



Tin BÙI ĐĂNG THỦY ra đi
Lòng tôi đau xót cách gì anh ơi ...
Quê đang lửa bỏng dầu sôi
Giang sơn tổ quốc cần người như anh
Cần người dũng cảm đấu tranh
Cần lòng tận hiến, trung thành, yêu quê
Tà quyền Việt cộng còn kia
Thì đời còn lắm chia lìa anh ơi
Xót anh, càng giận lũ người
Lòng lang dạ sói xé tơi sơn hà
Thủ tiêu anh kiệt tài ba
Giết người yêu nước thương nhà xót dân
Vì anh cương trực tinh thần
Nên loài thảo khấu cùm chân anh tù
Anh yêu đất nước, chúng thù
Vu anh phản động, hỏa mù, chúng giam
Trong tù, đảng rất dã man
Và anh chết để Việt Nam trở mình
Vì đời, anh đã hy sinh
Vì anh, sử Việt hiển linh nạm vàng
Tiễn anh, tôi thắp nén nhang
Hẹn ngày sông núi Việt Nam vàng cờ
*
Hỡi ai yêu mến cõi bờ
Nhìn vào hiện trạng còn chờ đợi chi
Đứng lên ngạo nghễ mà đi
Đừng do dự nữa kẻo khi muộn màng
Đứng lên mà cứu Việt Nam
Cứu cha mẹ, cứu họ hàng, cứu thân
Dựng cờ nghĩa, tuốt kiếm thần
Đền công mở nước trả ân xây nhà
Rửa hờn người chết hôm qua
Trong tù, núi thẳm rừng già hoang vu
Đứng lên rửa mối quốc thù
Đứng lên phá sạch ngục tù ...Đứng lên


Ngô Minh Hằng

TÂM PHẬT - TÂM MA

 














TÂM PHẬT - TÂM MA


Cùng nhìn một cảnh trên đời
Hai tâm Ma - Phật thấy thời khác nhau
Tâm Ma sân hận đầy đầu
Nhìn đâu cũng thấy vực sâu oán thù
Tâm Ma đen tối âm u
Nhìn ngày nắng thấy mịt mù đêm mưa
Nhìn buổi sáng, thấy buổi trưa
Nhìn rồng thấy rắn, nhìn thưa thấy dầy
Nhìn hoa nở thắm trên cây
Thấy toàn lá úa cành gầy không hoa
Tâm Ma không thấy Di Đà
Thấy toàn hùm sói dâm tà, sân si

*
Tâm Phật thì rất từ bi
Thấy ai cũng đẹp, cảnh gì cũng vui
Nhìn cây thấy nụ hoa cười
Nhìn đêm thấy ánh nắng tươi đầu ngày
Thấy đời tháng mượn năm vay
Bến mê thương kẻ đắm say ôm đời
Nhìn trong sân hận dập vùi
Tâm Phật thương cảm, ngậm ngùi xót xa
Xót vì cùng chốn ta bà
Sao người không mở lòng ra với người
Trăm năm dài chẳng mấy mươi
Hãy nên lưu lại cho đời hương hoa
Đấy tâm Phật. Đấy tâm Ma
Khác nhau một cảnh nhìn ra hai hình


Ngô Minh Hằng




CẢM ƠN TÌNH BẠN



CẢM ƠN TÌNH BẠN 

Trân trọng gởi đến tất cả những NGƯỜI BẠN đã nâng NMH khi sóng đời xô xuống.


BẠN - BÈ thường thấy đi chung
Nhưng BÈ và BẠN chẳng cùng bên nhau
BẠN thì trước cũng như sau
Sang hèn không đổi, nghèo giàu chẳng thay
BẠN, khi ta gặp không may
Góp lòng xoay trở, chung tay đỡ đần
BẠN, khi ta xuống tinh thần
Tận tâm an ủi, ân cần xẻ chia
BẠN, không mốt nọ mai kia
Nghe lời xiểm nịnh mà lìa tình thân
BẠN, trong suốt quãng đường trần
Không lừa phản, chẳng tính phần thiệt hơn
BẠN thì trong mọi nguồn cơn
Buồn vui chung với vui buồn của ta
*
BÈ, thường cùng nhịp hợp ca
Hân hoan vui vẻ với ta tiệc tùng 
Nhưng khi ta gặp khốn cùng
BÈ, nhìn ta lạ như từng chưa quen
BÈ, luôn biến trắng thành đen
BÈ, hay đố kỵ, ghét ghen, nghi ngờ
Khi ta lỡ vận sa cơ
BÈ, không nâng lại chỉ chờ, đá thêm
BÈ, nào ngần ngại đi đêm
Bán ta bằng cái lưỡi mềm không xương
BÈ, luôn miệng chữ mến thương
Nhưng dao găm lại lụi sườn, đâm lưng
BÈ, tay ảo thuật vô chừng
Và vì chút lợi chẳng ngừng hại ta
BÈ, tâm đầy những quỉ ma
Làm chi còn chỗ Quốc gia, Đồng bào
*
BẠN, ôi nghĩa ấy ngọt ngào
Là DUYÊN là HẠNH chớ nào bỗng nhiên
BẠN ơi, hỡi các BẠN HIỀN !
BẠN là hoa HẠNH hoa DUYÊN, hoa ĐỜI

CẢM ƠN TÌNH BẠN TUYỆT VỜI
SÓNG XÔ TÔI XUỐNG, BẠN NGƯỜI NÂNG LÊN


Ngô Minh Hằng



ĐÊM GIÁNG SINH GIỮA LÒNG HÀ NỘI














ĐÊM GIÁNG SINH GIỮA LÒNG HÀ NỘI


Giữa Hà Nội, trong mùa Đông lạnh gía
Lấp lánh hoa đèn đón Giáng Sinh vui
Đời hai mặt như hai bề chiếc lá
Em, buồn thiu, đời rộn rã cuộc đời ...

Em, đêm nay, hiên nhà hay góc chợ
Tiết đông về hẳn lạnh thấu đài tim
Áo rách thế, sao em ngăn được gió
Chẳng cơm chiều, bao tử có nằm im ???

Rồi mai sáng, cùng mặt trời, tất bật
Em mệt nhoài tay bới rác, tìm cơm
Trên bãi rác, người giống như con vật
Con vật người ôi, tủi nhục nào hơn ?!

Cạnh bãi rác không xa là thành phố
Có những căn lầu, biệt thự nguy nga
Chủ là đảng viên, sao vàng lố nhố
Trên đỉnh uy quyền, thác loạn, xa hoa ...

Ngày cuối năm đảng tưng bừng yến tiệc
Lấy máu dân làm rượu chúc nhau bền
Quà tân niên những phong bì kỷ niệm
Dày cộm đô la, châu báu, bạc tiền !!!

Con của đảng có dư thừa bánh trái
Và dư thừa quần áo hiệu, đồ chơi
Những thứ đồ chơi văn minh, hiện đại
Những búp bê xinh, mắt chớp, môi cười ...

Em cô độc bước đi trên hè phố
Hè phố cuối năm tấp nập, rộn ràng
Trong tay em, những thứ đời vứt, đổ
Có món đồ chơi cũ kỹ ai quăng

Chợt vọng lại những hồi chuông hối hả
Ô - đêm nay – Đêm Chúa đến cùng người !
Em bỗng nhìn trời – trời đêm tối qúa ...
Lòng nghẹn ngào em gọi : "Chúa Ba Ngôi !!!"


Ngô Minh Hằng





THU KHÁCH




THU KHÁCH



Chiếc lá vàng rơi rất nhẹ nhàng
Thu ơi, có phải bóng Thu sang ?
Từng mùa lá đổ đau lòng khách
Rừng cũ bừng hương cũ rộn ràng

Đá hỡi, Thu về, núi biết không ?
Cường toan vẫn đó, đục dòng sông
Hồn Thu hẳn xám màu mây xám
Và gió Thu than đến não nùng !

Rừng nhớ ta không ? Lá nhớ không ?
Mà ta se sắt, nhớ vô cùng
Nhớ Saigon ấy, ngày vui ấy
Nhớ bước chân say tuổi nguyệt hồng !

Nhớ những mùa Xuân áo mới tinh
Mới như Mồng Một, Tết quê mình
Lòng tươi trăm cánh, reo cùng pháo
Mắt liếc duyên nhau, mắt đắm tình !

Cây phượng trường xưa lá có xanh
Còn hoa không nhỉ, đỏ trên cành
Mà ve vẫn hát trong hồn khách
Du khúc thương ca, mộng thái bình

Ôi thuở trời mây bến Bạch Đằng
Dòng sông ai ướp đến vàng trăng
Tươi lên má thắm, môi hồng ngọc
Giây phút trao hôn, nụ vĩnh hằng !

Rồi một chiều buồn của tháng Tư
Quê hương nhuộm đỏ bóng quân thù
Mặt trời không sáng phương Đông nữa
Bốn phía mây đen, lửa ngục tù !

Huyền thoại, xa xăm những tiếng cười
Ba miền máu, lệ tiếp nhau rơi
Đưa ta về lại thời hoang sử
Sống kiếp lầm than chẳng giống người !

Lập quốc, năm dư có bốn ngàn
Phế hưng, hưng phế, giấc phù tang
Nhưng chưa một lúc tình sông núi
Đến thế, đau thương dưới bạo tàn !

Thu khách ai ơi, xót nhớ quê
Nắm tay mà hẹn buổi ta về !
Lá cờ chính nghĩa mang hồn nước
Đang đợi chờ ai bỏ bến mê



Ngô Minh Hằng


LỜI CẢM TẠ CỦA THƠ





























LỜI CẢM TẠ CỦA THƠ
(bài thơ là lời tâm sự và cảm ơn đến những trái tim công bằng, chính trực)
 


Xin cảm tạ lòng nhân từ, nghĩa hiệp
Những trái tim chính trực trọng công bình
Đã không ngại kẻ dối gian, nham hiểm
Nanh nhọn, vuốt dài, ác độc, đáng kinh

Mà thẳng thắn nói lên lời thiện đạo
Trừ kẻ ác tâm, vu cáo, hại người
Cho cánh thơ xanh gặp ngày mưa bão
Không  phai nhòa, hương sắc vẫn xinh tươi

Thời non trẻ tôi nghĩ rằng thơ phú
Là cõi mộng mơ dàn trải tâm tình
Khi khôn lớn, thấy quê đầy ác thú
Tôi lấy thơ làm vũ khí đấu tranh

Nhưng đôi lúc tôi và thơ mệt lả
Bởi quốc thù và bởi cả "anh em"
Đánh phá điên cuồng muốn xô thơ ngã
Tôi thương thơ, thương kẻ phóng đòn hèn !

Thế mới biết làm thơ thôi cũng khó
Chỉ là thơ mà cũng lắm tội tình !
Huống chi là người cô đơn, bé nhỏ
Giữa  gian hùng  ác độc cõi nhân sinh !

Xin cảm tạ trên đường thơ đi đó
Có những lòng còn yêu quí tình thơ
Đã lấy công tâm quét làn  bụi đỏ
Cho cung vàng thánh thót những đường tơ

 
Ngô Minh Hằng


XIN ÐỨNG CÙNG TÔI










XIN ÐỨNG CÙNG TÔI
( Xin gởi đến những độc giả thầm lặng của tôi ...)


Xin cảm ơn người đã đọc thơ tôi
Những vần thơ rất đơn sơ, chơn chất
Nhưng ý thơ thét vang lên sự thật
Sự thật nào ôi cũng qúa bi thương !

Vì vốn giàu lòng thương tưởng quê hương
Nên đọc thơ tôi người trào nước mắt
Thơ xót cho quê, đau từng tấc đất
Mà đảng ngang nhiên triều cống cộngTàu

Thơ tôi khóc đời bãi bể nương dâu
Thương dân tộc trước muôn vàn thảm họa
Ruộng đất cửa nhà, tổ tiên mồ mả
Bỗng nhiên thành của...đảng, của...nhân dân !!!

Thơ tôi khóc nàng thiếu nữ thanh tân
Ngoại nhân lựa như mua gà, chọn vịt
Khóc roi công an khát mùi máu thịt
Ðã cướp đi bao mạng sống dân lành

Thơ tôi khóc người mái tóc vừa xanh
Tim tươi máu và lòng đầy nhiệt huyết
Bị bọn gian hùng bất lương qủi quyệt
Dùng non sông chúng bịp, thảm thê đời

Người đã nghẹn ngào khi đọc thơ tôi
Thơ con bịnh và mẹ chờ bán máu
Thơ nữ sinh tuổi mười lăm mười sáu
Diễn vở kịch tình chiêu đãi "đại gia"

Cảm ơn người từng thầm lặng xót xa
Ðọc những bài thơ lòng đau dao cắt
Ðọc những bài thơ giặc thù tái mặt
Chúng sợ roi thần, ngựa sắt, đuốc thiêng

Nhưng sợ cách nào rồi cũng không yên
Hờn dân tộc, những ngọn triều đang vỡ
Máu đỏ tay rồi, làm sao quỵt nợ ?
Ðường đã cùng, dân đã tỉnh cơn mơ !

Tôi cám ơn người đồng cảm với thơ
Và đã viết gởi tôi lời tri kỷ
Xin đứng cùng tôi hỡi người chiến sĩ
Dùng đạn thơ ta nhắm thẳng tim thù...


Ngô Minh Hằng