Wednesday, February 28, 2018

HỠI NGƯỜI HIỂU RỘNG NHÌN XA - BIẾM THI THA HƯƠNG

BIẾM THI THA HƯƠNG
 






HỠI NGƯỜI HIỂU RỘNG NHÌN XA
 
 

- Việt cộng bản chất sao ta ?  
Và tay sai nữa, nó ra thế nào?
Hay cực đoan ồn ào la hoảng
Vu boác hồ và đảng gian ngoa !?
 
-  Hỡi người hiểu rộng nhìn xa
Xin nhìn gần nhé, sẽ là thấy ngay
Kẻ giỏi bịp, bịp hay bịp tốt
Rằng yêu dân yêu nước yêu nhà
Nhưng làm thì ác tối đa
Giết dân bán nước chính là cộng thôi !
Cộng sai dân cò mồi cho cộng
Cộng gian hùng, ác độc bất nhân
Cộng bội nghĩa, cộng vô ân
Ta đi, cộng vội theo chân xuống thuyền
Cộng đến bến cộng liền tác quái
Vâng lệnh Hồ phá hoại an vui
Cộng thuê một lũ mặt người
Làm tay sai cộng, cộng ngồi chỉ huy
Bọn tay sai, sai chi làm nấy
Miễn cầm về được mấy đô la
Ăn cho béo nục béo nà
Nhẫn tâm mặc kệ sơn hà đau thương
Ai cũng biết chúng phường vô đạo
Và ác ôn trở tráo như Hồ
Cả đời chuyên nghiệp bưng bô
Phang người chống cộng miễn đô ngập mồm
Chúng vu khống, chúng chôm credit
Chúng bôi dơ uy tín của người
Đời tư chúng phịa, chúng bươi
Đầu độc dư luận bằng lời gian manh
Văn là người rành rành ra đó
Đọc lời văn là rõ ngay thôi
Khó gì nhận diện, bác ơi
Bịp ta, chúng bịp nhiều rồi, quên sao???
Hãy nhìn lại đi nào sẽ thấy
Bọn tay sai ngay đấy, bên ta
Ngây thơ mà tưởng chúng là
Cờ vàng chính nghĩa quốc gia là lầm !!!
 
Xin các bác thành tâm yêu nước
Hãy phanh phui mưu chước giặc Hồ
Để người biết đứa bưng bô
Làm tay sai cộng lãnh đô hại người...
 
Tha Hương
 

Tuesday, February 27, 2018

NƯỚC VIỆT NĂM HAI NGÀN HAI MƯƠI





NƯỚC VIỆT NĂM HAI NGÀN HAI MƯƠI
                          
             
                                        
Nước Việt bao giờ thoát bể dâu?          
Năm hai mươi chẵn, cộng dâng tàu *
Đồng bào sẽ giống dân Tây Tạng
Sông núi khác gì huyện Qúi Châu !!!
Dưới búa phải im, khôn nửa bước
Trên đe muốn nói, chẳng tròn câu
Nào còn mấy chốc thời gian nữa
Vùng dậy, chung tay, chuyển địa cầu...



Ngô Minh Hằng


Theo nghị quyết Thành Đô, năm 2020 CSVN sẽ dâng nước VN cho Tàu cộng. VN sẽ thành một quận, hay huyện của Tàu và dân VN sẽ bị Tàu cai trị như dân Tây Tạng, Tân Cương.

Sunday, February 25, 2018

BẢN CHẤT CỘNG NÔ CỦA HOÀNG PHỦ NGỌC TƯỜNG



BẢN CHẤT CỘNG NÔ 
CỦA
HOÀNG PHỦ NGỌC TƯỜNG

Gởi đồ tể HPNT sau khi đọc thư "lời cuối cho câu chuyện quá buồn,
HPNT viết tại Sài Gòn, ngày 1 tháng 2 năm 2018.  Riêng là giọt nước
mắt đau thương cho Huế.)



Hiện thân hung ác ở trên đời
Trời gọi thì ông cũng chết thôi !
Tội Huế chất chồng, ông chạy tội
Thư kia càng đọc, thấy càng tồi !
  *
Sáu ngàn dân Huế chết đau thương
"Chẳng có tôi, Hoàng Phủ Ngọc Tường!"
Tráo trở, tự lừa ông đấy nhé
Ra ông cũng sợ gặp Diêm Vương !
  *
Bàn tay ông đỏ máu dân lành
Thần chết đến đòi, ông chối quanh
Còn mộng đi về nơi cõi Phật
Phật nào phù độ kẻ gian manh ?
  *
Là đây, bản chất cộng nô mà
Vu khống gian hùng mọi kế ma
Tay giết dân lành, mồm ngậm máu

Vẫn là vô tội, vẫn điêu ngoa...
  *
Nếu ông vô tội, cớ làm sao
Sợ chết mà không nhắm mắt nào?
Vô tội, thì sao ông biết Huế
Thù ông sâu thẳm, hận ông cao ???
  *
Thói thường ăn cướp lại khua vang
Trống mõ rùm beng, miệng cáo làng
Việt cộng vẫn dùng chiêu thức ấy
Đất Trời biết rõ mọi mưu toan !
  *
Trời nào tha tội kẻ vô lương
Máu Huế còn kia, thấm đỏ đường
Dân Huế còn kia, khăn trắng tóc
Sẽ là nhân chứng cuộc tang thương
  *
Diêm Vương mở ngục đón chờ ông
Nhân quả xưa nay luật gặt, trồng
Chớ tự lừa mình như thế nữa
Đừng mong lừa đảo cả hư không!
  *
Ra ông sắp chết vẫn không chừa
Vẫn bịp mọi người đấy, biết chưa?
Bản chất cộng nô là thế đó
Lưới Trời dẫu rộng, chẳng hề thưa !!!


Ngô Minh Hằng



Saturday, February 24, 2018

ĐOẢN THI MÙA ĐÔNG



ĐOẢN THI MÙA ĐÔNG


XÉ NÁT



Buồn nào hơn thế này không ?
Ðau nào hơn hở Lạc Hồng ??? Hỡi ơi ...
Ðem lòng tin của mọi người
Bịp lừa nhau đến thế thôi ... là cùng ...
Vì tiền, che mặt, đâm lưng
Mà rằng cứu kẻ khốn cùng, ra tay !
Niềm tin xé nát thế này
Không còn một mảnh để may lại lòng!

  *

TIẾP TAY


Vì sao bốn mấy năm trời
Việt gian, Việt cộng khơi khơi sống còn ?
Hẳn không vì thiếu lòng son
Mà vì thừa kẻ chui lòn, mê đô
Góp tay, tiếp sức cho Hồ
Niềm tin, chính nghĩa, mưu mô, chúng lừa !
Đôi người tỉnh, đôi người chưa
Những ai tố giác, chúng đưa vô hòm !!!
Không đưa được, chúng chửi om 
Để người khiếp sợ, chẳng còn ho he...


 *
LY KỲ


Chao ơi, chỉ bởi mùi tiền
Mà mờ chính nghĩa, mà điên đảo lòng
Miệng thì tổ quốc, non sông
Tâm thì phản phúc, lộn sòng, hai mang
Tháng Tư, từ buổi tan hàng
Hỏi ai thương lá cờ vàng không đau !
Trừ bày xôi thịt ma đầu
Bày trò kháng bịp lừa nhau ly kỳ


 *
NHẤT ĐIỂM


Xót người trong mộ đã lâu
Làm sao biện bạch một câu cho mình
Thương cho thế thái nhân sinh
Xảo ngôn vọng ngữ, bạc tình vong thân
A dua với lũ vô thần
Công bằng, liêm sỉ, tiền nhân, đạp nhàu
Chúc cho đi trọn nhịp cầu
Nếu còn NHẤT ĐIỂM chớ câu bất nghì !



Ngô Minh Hằng

Wednesday, February 21, 2018

ĐAO PHỦ MẦN TUỒNG







ĐAO PHỦ MẦN TUỒNG
(Nhân tin có "NGƯỜI NHÂN ĐẠO" đọc “Lời cuối cho câu chuyện qúa buồn”
của Hoàng Phủ Ngọc Tường đã xót xa cho những giọt nước mắt cá sấu cuối đời
của tên đao phủ và thổn thức: “mọi người "cần thông cảm, khoan dung" vì ông
Hoàng Phủ Ngọc Tường "đã xin lỗi" về vụ Mậu Thân…)

Đã hơn năm chục năm trời
Còn chưa thấm chuyện cuộc đời nữa sao ???
Vẫn chưa thấy đỉnh cao ưu việt ?
Sau 75 chưa biết cộng à ?
Nỗi đau tan nát sơn hà
Nỗi hờn dân tộc chưa xa xót đời ?!
Mà thơ dại tin lời Việt cộng
Do đào thương, kép độc trổ nghề ?
Vài dòng nước mắt tỉ tê
Đôi lời ngụy biện là ...huề thế ư ?!
TA ĐÃ BỞI NHÂN TỪ MÀ KHỐN
TA NHÂN TỪ, CỘNG VỐN KHÔNG NHÂN !
Hỏi rằng hưu chiến Mậu Thân
Ai đem súng đạn giết dân bốn vùng ???
Mồ tập thể não nùng đau xót
Bao ngàn người chết ngọt như mơ !?
Chẳng từ phụ nữ, trẻ thơ
Không thương già lão, mắt mời, chân run !
AI CHẶT CỔ, TRÁT BÙN LÊN MẶT ?
TREO XÂU NGƯỜI BẰNG MẮT KẼM GAI ?
BẢY LĂM, TÀN BẠO LÀ AI ?
TRẢ THÙ BAO VẠN NGƯỜI TRAI ANH HÙNG ???
SỐNG KHỐN KHỔ TRONG VÒNG TÙ TỘI
CHẾT ÂM THẦM TĂM TỐI, ĐAU THƯƠNG !?
VÀ AI BÁN ĐẤT QUÊ HƯƠNG
AI ĐƯA TUỔI TRẺ VÀO ĐƯỜNG BÙN NHƠ ?
XÔ DÂN TỘC XUỐNG BỜ VỰC TỐI
CHO ĐẢNG MÌNH RỘNG LỐI THIÊN THAI ???
THƯA RẰNG VIỆT CỘNG CHỨ AI !
HAY HƠN BỐN CHỤC NĂM DÀI....ĐÃ QUÊN ???
Ơn Tổ Quốc chưa đền, chưa trả
Hận núi sông còn qúa thương đau
Hãy xin suy nghĩ trước, sau
Và phân thật, giả, vàng, thau, hỡi người !!!
Chớ để cộng dùng lời PHÙ THỦY
Lừa ta như ÁC QỦI đã lừa !
Xin đừng ngủ qúa giấc trưa
Kẻo khi tỉnh mộng thì thưa....trễ rồi !!!
Đã hơn NĂM CHỤC NĂM TRỜI
Ngu ngơ, người vẫn lầm người thế sao ?
Thật chưa biết CỘNG thế nào
Hay là quên tiệt đồng bào, quê hương ???
Mà khen kép độc, đào thương
Mà khen ĐAO PHỦ MẦN TUỒNG....hỡi ơi !!!!

Ngô Minh Hằng
 





Thư Hoàng Phủ Ngọc Tường vừa công bố:
"Lời cuối cho một câu chuyện qúa buồn"
“Tôi đọc cho con gái chép một bài viết nhỏ này xin gửi tới bà con bạn bè thương mến, những ai yêu mến, quen biết và quan tâm đến tôi. Còn những kẻ luôn đem tôi ra làm mồi nhậu cho dã tâm của họ như ông Liên Thành và bè đảng của ông ta, tôi không muốn mất thời giờ đối đáp với họ. Dĩ nhiên bài viết này không dành cho họ.
Năm nay tôi 81 tuổi, và tôi biết, còn chẳng mấy hồi nữa phải về trời. Những gì tôi đã viết, đã nói, đã làm rồi trời đất sẽ chứng nhận. Dầu có nói thêm bao nhiêu cũng không đủ. Tốt nhất là im lặng bằng tâm về cõi Phật. Duy nhất có một điều nếu không nói ra tôi sẽ không yên tâm nhắm mắt. Ấy là câu chuyện Mậu thân 1968.
Vậy xin thưa:
1.   Mậu Thân 1968 tôi không về Huế. Tôi, ts Lê Văn Hảo và bà Tùng Chi (những người lên chiến khu trước) được giao nhiệm vụ ở lại trạm chỉ huy tiền phương- địa đạo Khe Trái (Thuộc huyện Hương Trà- tỉnh Thừa Thiên)- để đón các vị trong Liên Minh Các Lực Lượng Dân Tộc Dân Chủ Và Hòa Bình Thành Phố Huế như Hoà thượng Thích Đôn Hậu, cụ Nguyễn Đoá, ông Tôn Thất Dương Tiềm… lên chiến khu.
Mồng 4 tết tôi được ông Lê Minh (Bí thư Trị- Thiên) báo chuẩn bị sẵn sàng về Huế. Nhưng sau đó ông Lê Minh báo là “tình hình phức tạp” không về được. Chuyện là thế. Tôi đã trả lời ở RFI, Hợp Lưu, Báo Tiền Phong chủ nhật… khá đầy đủ. Xin không nói thêm gì nữa.
2.   Sai lầm của tôi là nhận lời ông Burchett và đoàn làm phim “Việt Nam một thiên lịch sử truyền hình” trả lời phỏng vấn với tư cách một nhân chứng Mậu thân Huế 1968, trong khi tôi là kẻ ngoài cuộc.
Tôi xác nhận đây là link clip tung lên mạng là bản gốc cuộc phỏng vấn:
https://youtu.be/MaNr16RDrzQ
Để chứng tỏ mình là người trong cuộc, tôi đã dùng ngôi thứ nhất- “tôi”, “chúng tôi” khi kể một vài chuyện ở Huế mậu thân 68. Đó là những chuyện anh em tham gia chiến dịch kể lại cho tôi, tôi đã vơ vào làm như là chuyện do tôi chứng kiến.
Đặc biệt, khi kể chuyện máy bay Mỹ đã thảm sát bệnh viên nhỏ ở Đông Ba chết 200 người, tôi đã nói: “Tôi đã đi trên những đường hẻm mà ban đêm tưởng là bùn, tôi mở ra bấm đèn lên thì toàn là máu… Nhất là những ngày cuối cùng khi chúng tôi rút ra…”. Chi tiết đó không sai, sai ở chỗ người chứng kiến chi tiết đó không phải là tôi, mà là tôi nghe những người bạn kể lại. Ở đây tôi là kẻ mạo nhận, một việc rất đáng xấu hổ, từ bé đến giờ chưa bao giờ xảy ra đối với tôi.
Cũng trong cuộc trả lời phỏng vấn này, khi nói về thảm sát Huế tôi đã hăng hái bảo vệ cách mạng, đổ tội cho Mỹ. Đó là năm 1981, khi còn hăng say cách mạng, tôi đã nghĩ đúng như vậy. Chỉ vài năm sau tôi đã nhận ra sai lầm của mình. Đó là sự nguỵ biện. Không thể lấy tội ác của Mỹ để che đậy những sai lầm đã xảy ra ở Mậu thân 1968.
Tôi đã nói rồi, nay xin nhắc lại:
Điều quan trọng còn lại tôi xin ngỏ bầy ở đây, với tư cách là một đứa con của Huế, đã ra đi và trở về, ấy là nỗi thống thiết tận đáy lòng mỗi khi tôi nghĩ về những tang tóc thê thảm mà nhiều gia đình người Huế đã phải gánh chịu, do hành động giết oan của quân nổi dậy trên mặt trận Huế năm Mậu Thân. Đó là một sai lầm không thể nào biện bác được, nhìn từ lương tâm dân tộc, và nhìn trên quan điểm chiến tranh cách mạng.
3.   Từ hai sai lầm nói trên tôi đã tự rước hoạ cho mình, tự tôi đã đánh mất niềm tin yêu của nhiều người dân Huế đối với tôi, tạo điều kiện cho nhiều kẻ chống cộng cực đoan vu khống và qui kết tôi như một tội phạm chiến tranh.
Tôi xin thành thật nhìn nhận về hai sai lầm nói trên, xin ngàn lần xin lỗi.
Sài Gòn, ngày 1 tháng 2 năm 2018
Hoàng Phủ Ngọc Tường


CHỐNG CỘNG BẰNG MỒM



CHỐNG CỘNG BẰNG MỒM
Xin chia sẻ với những tấm lòng đã và đang trăn trở với nỗi đau của quê hương, tự nguyện làm người chống cộng, chống cái tàn bạo vô nhân tính của CSVN và bị bọn tay sai VC mai mỉa chửi bới là "BỌN GIẶC CỜ VÀNG, CHỐNG CỘNG BẰNG MỒM", "TRÙM MỀN HÔ XUNG PHONG "- 
 *

Thì cứ chửi đi, "chống cộng bằng mồm!"
Vâng, ít nhất biết dùng mồm chống cộng !
Hơn chán kẻ chỉ dùng mồm chửi đổng
Và gian manh gắp lửa bỏ tay người
 *
Cộng bán quê hương, cộng giết giống nòi
Cộng tàn ác xô dân vào ngục đỏ
Thì người dùng mồm nói lên điều đó
Cho thế giới này biết cộng mà xa
 *
Chống cộng bằng mồm như thế sai a ?
Còn lạy cộng tôn thày là đúng chắc ?
Và những cái mồm liếm trôn quốc tặc
Chửi lại cả người nuôi lớn dạy khôn
 *
Chửi hết tổ tiên, chú bác, cội nguồn
Hỏi mồm ấy có nhân luân, giáo dục ?
Kẻ tráo trở mới vỗ tay thán phục
Người hiền lương thấy chúng, tránh xa liền
 *
Cứ mỉa mai đi, nằm xó, trùm mền
Và nhắm mắt hô xung phong, chiến đấu !
Thế, còn hơn loài tiếp tay thảo khấu
Nghị quyết thực thi, phản bội đồng bào ...
 *
Thọc gậy, hỏa mù đúng kiểu cờ sao
Để khủng bố những người vì chính nghĩa
Chống cộng trùm mền nếu không đáng kể
Thì hà cớ gì đảng phải chửi nhoi ?
 *
Thì hà cớ gì đảng phải sai người
Vờ binh vực rồi đánh từ dưới rốn ?
Thấy người tỉnh bơ, cây lồng cây lộn
Có khác chi đường lối của Ba Đình !
 *
Và hà cớ gì đảng phải hạ mình
Ngàn dặm...xun xoe...thân yêu...khúc ruột
Miệng đường mật lời dao găm, độc dược
Khủng bố người vạch tội đảng du côn
 *
Thì cứ chửi đi, chống cộng bằng mồm
Chửi nằm xó, trùm mền hô chiến đấu
Nhưng chửi (giặc) cờ vàng thì e khó giấu
Người quốc gia không chửi những lời này !
 *
Nếu chẳng ăn lương, lương tháng, lương ngày
Không thù oán sao điên cuồng chửi bới ???
Chửi mà bất lương, chửi mà gian dối
Thì sẽ lòi đuôi, lòi gốc, lòi nguồn !!!
 *
Cứ chửi tiếp đi chống cộng bằng mồm
Chửi nằm xó, trùm mền, hô tranh đấu
Chửi càng hăng thì tiền lương càng hậu
Bán nước, đảng kia nay thiếu chi tiền !

Nếu đánh phủ đầu mà vẫn chưa yên
Khủng bố tinh thần cứ tăng cường độ
Bịa chuyện đời tư tung ra tố khổ
Cứ thế, hoả mù, mạ lỵ cho xôm ...
 *
Chửi tiếp đi nha, chống cộng bằng mồm ...
Chửi cho đến khi đảng tan, cộng nát
Trời dẫu mênh mông, lưới trời sao thoát
Cứ ác là tàn, cứ độc là suy ....
 *
Chống cộng bằng mồm, cứ chửi tiếp đi
Bài nghị quyết này cây ca khá đấy ...
Ngô Minh Hằng

2015

Monday, February 19, 2018

Chỉ có VC và VG mới căm thù người chống cộng.

Chỉ có VC và VG mới căm thù người chống cộng.  Mời các Bạn bấm vào link dưới đây để đọc toàn bài và để thấy kẻ thù dựng mọi điều và vu khống NMH như thế nào.




BKT ghi chú:
[*] Vào hạ tuần tháng 12, năm Đinh Dậu (2017), trên Internet xuất hiện một hiện tượng quái đản không thể tưởng tượng và không thể chấp nhận được đó là có một số phần tử xấu (rogue) đã “gán” cho Nhà thơ Ngô Minh Hằng là “vợ” của “”.

” đây là Nhà thơ quân đội Lê Phi Ô, cựu Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng TĐ344ĐP/Bình Tuy, và là tác giả của bài văn xuôi loại truyện ngắn do tác giả gửi đăng lên trang web này đầu mùa xuân Đinh Dậu 2017 (chính xác là ngày Thứ Tư, January 18, 2017).

BKT nghi ngờ nên đã hỏi tác giả và được anh hoan hỉ chia sẻ như sau:

Trích lời tác giả:
“Xin xác nhận và cũng xin nếu có thể T242 xác nhận với hhl…, câu chuyện nầy là chuyện thật của Lê Phi Ô, bà vợ của LPO là nhà thơ Nguyễn Phan Ngọc An hiện đang sống tại San Jose, California. Còn nhà thơ Ngô Minh Hằng không dính dáng gì đến chuyện (nầy) của Lê Phi Ô cả. (nếu cần hỏi lại bạn tôi, nhà văn Vương Trùng Dương ở Westminster California thì rõ: vuongtrungduong20@gmail.com). --LPO.”

Hết trích. --bkt



Gia Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
Truyện ngắn
Tác giả: Lê Phi Ô
NÓ và BIẾN THIÊN CUỘC ĐỜI

http://nhayduwdc.org/i/tet/2017/T242_gatrong_dinhDau_005_032x39.png

Chuyện thật kể về một người lính VNCH trước và sau 30 tháng 04 năm 1975 - LPO

Tôi biết Nó [*] từ khi hai đứa còn cắp sách đến trường ở bậc Tiểu Học, rồi cả hai chúng tôi cùng vào năm Đệ Thất trường Trung Học Công Lập Phan bội Châu, Phan Thiết.

Mẹ của Nó... người xứ Huế, có tài về gia chánh, Bà nấu những món ăn xứ Huế ngon tuyệt, nghe nói Ông ngoại Nó khi xưa làm quan ở Triều đình nên con cháu, nhất là con gái phải đi học về nữ công gia chánh. Ba Nó lớn hơn mẹ Nó một con giáp, Ông cụ là một nhà Nho và là bạn rất thân với cụ Tản Đà Nguyễn khắc Hiếu. Trước năm 1945, ông Hồ chí Minh mời Ba Nó làm Cố Vấn cho Việt Minh ở Liên Khu 5 (Quảng Nam, Quảng Ngãi, Bình Định và Phú Yên). Ông cụ không thích cộng sản nên từ chối khéo, Việt minh khuyến dụ không được nên bắt cóc Ông đưa vào vùng “kháng chiến”. Mãi cho đến khi Ông lâm trọng bệnh bọn chúng mới cho về Đà Nẵng chữa trị... và ông đã tìm cách trốn vào Sài Gòn, Ông sống về nghề viết báo và dạy kèm chữ Nho (môn Cổ Ngữ) cho những người học thi Cử Nhân. Nơi dạy học là một phòng nhỏ trong Viện Bảo Tàng. Thời Pháp thuộc, ở Sài Gòn có một Nhật báo tên “Thần Chung”, tên này do Ông đặt ra.

Khi Ba Nó trốn, bọn Việt Minh cộng sản bắt mẹ con nó làm con tin và giữ hai mẹ con trong vùng rừng núi Quảng Nam, dân địa phương gọi nơi đó là trên “Nguồn”, lúc đó Nó chỉ mới 5 tuổi. Chi bộ Việt Minh ở đó, gom tất cả trẻ em từ 5 tuổi đến 12 tuổi, dạy cho bọn trẻ cách canh gác và báo động khi thấy lính Lê-Dương đi ruồng bố. Một hôm, vì ham chơi, bọn Lê-Dương đến rất gần... Nó vừa kịp đưa nón lá lên quạt (ám hiệu báo động có lính Pháp) thì nhiều phát súng nổ chát chúa. Thằng nhỏ cùng tuổi với Nó bị trúng đạn chết tại chỗ, riêng Nó bị té xuống bờ mương nhưng ráng chịu đau... đứng dậy chạy dưới lằn đạn, bọn lính Lê-Dương mang đồ nặng và giày Đinh chạy dưới ruộng nước chậm chạp nên không bắt kịp Nó. Tai nghe văng vẳng tiếng mẹ Nó gào khóc từ xa: “Chạy con ơi, chạy...!”. Cả xóm độ vài ba chục người gồm đàn bà, người già và trẻ nít, chạy trối chết vào sâu trong Núi trốn mấy ngày mới dám mò về làng vì đói. Sống ở nơi rừng thiêng nước độc, đau yếu không có thuốc men, hai mẹ con bị sốt rét rừng đầu rụng hết tóc, da vàng như nghệ và coi bộ không sống nổi, bọn Việt Minh cộng sản mới để cho mẹ con nó về Nam-Ô chữa bệnh, trên đường về phải luồn lách qua nhiều cánh rừng, khi ngang qua một trảng trống với vài miếng ruộng nhỏ... máy Bay Pháp thấy nên sà xuống bắn. Mẹ nó trốn trong bụi Dứa, còn Nó nằm nép sát bờ ruộng giả chết (theo lời dặn trước của bọn Việt Minh). Khi máy Bay đi xa, cả hai mẹ con chạy trối chết đến chiều mới ra được bờ sông, từ đây phải chờ ghe của mấy người đi vớt củi trên sông đi nhờ về chợ Nam-Ô khoảng 5, 6 cây số.

Lợi dụng cơ hội hiếm có, cả hai mẹ con trốn thoát bằng đường biển vào Phan Thiết sống nhờ bà con. Trong thời gian ở Phan Thiết, mẹ con nó nhiều lần vào Sài Gòn tìm Cha. Ông giờ đây già yếu, Nó sống với người Cha không bao lâu thì Ông chết. Dạo đó, báo chí Sài Gòn trên tờ Phân Ưu có viết: “Cụ Lê Cương Ph. nhà Nho cuối cùng của Làng Báo Việt Nam không còn nữa”, trong lúc hấp hối... Ông cụ có viết để lại hai câu đối:

“Bể trầm luân theo chúng lội ra khơi, sáu mươi năm nào giận... nào cười... nào khóc... nào thương, lăn lóc vở tuồng trên vũ trụ". "Cuộc phiền não khiến mình qua đủ cửa, ba thước đất hết dại... hết khôn... hết ngu... hết trí, rõ ràng hạt bụi giữa tang thương".

Số phận Nó long đong, ở Phan Thiết cũng không lâu. Người bà con là một viên chức chính phủ bị Việt Minh sát hại, người khác bị thương nặng trong một cuộc phục kích. Gia đình ly tán từ đó, mẹ con nó dắt dìu nhau vào Sài Gòn sống nhờ vào một gia đình bà con khác.

Ông này là dân nhà Binh nên nay chỗ này mai chỗ khác, Nó đã từng theo Ông sống trong trường Bộ Binh Thủ Đức rồi Vũng Tàu, Mỹ Tho, Cà Mau, Cần Thơ, Gia Định rồi lại Thủ Đức, do đó việc học cũng nhiều lần bị gián đoạn. Khi còn sống ở Quảng Nam, Việt Minh CS buộc Mẹ nó phải cống hiến hết vàng bạc dưới danh nghĩa “Ủng hộ kháng chiến”. Nên khi vào trong Nam, Mẹ nó tuy sống với bà con nhưng cũng phải làm việc vất vả để nuôi Nó ăn học.

Năm 1962, hai đứa gặp nhau ở Sài Gòn. Nó cho biết là đã nộp đơn tình nguyện vào Khóa 15 Liên Trường Võ Khoa Thủ Đức. Mẹ nó già yếu lại mang bệnh suyễn, một ít nữ trang giấu được khi trốn thoát Việt Minh vào Phan Thiết, tuy sống tiết kiệm tối đa nhưng nay thì cũng đã cạn kiệt... không còn đủ để nuôi nó ăn học. Trước đó 2 năm, Nó đã xin gia nhập vào đơn vị “Biệt Kích nhảy Bắc”: Sở Bắc hay SB (Special Branch). Vì nghe đồn, đơn vị này trước khi lên đường đi vào lòng địch (ở miền Bắc) sẽ được nhận trước 12 tháng lương tiền Tử Tuất. Nó nghĩ, đi Lính trước sau gì cũng chết... nhưng ít ra, trước khi chết nó đã có 12 tháng lương tiền Tử để lại cho mẹ nó sống khi không còn có Nó! Nhưng vì là người Nam, muốn được chọn thì phải là người Bắc và nói giọng Bắc, nên Nó không được tuyển dụng.

Khi còn học ở Vũng Tàu năm 1959, Nó quen một cô bạn cùng trường tên Ph... khá xinh. Nhưng không lâu, Ông Chú nhà Binh của Nó đổi đi tận Cà Mau, Nó phải đi theo. Cuộc đời của Nó là cả một chuỗi dài bất hạnh nối tiếp nhau, đôi khi muốn viết thư nhưng sợ gia đình cô bạn biết sẽ phiền phức cho cô ấy, nên Nó đành câm nín!

Đầu năm 1963, lúc đang học ở Quân trường Thủ Đức, Nó viết thư cho Ph, và chờ đợi với niềm hy vọng mong manh... Thời gian xa cách quá lâu, không biết Ph có còn ở Vũng Tàu hay không, có còn nhớ đến người bạn mà, đã có lần hai đứa đứng nép sát vào nhau dưới mái hiên dài vắng lặng trong một đêm mưa nặng hạt, với tiếng sóng biển rì rào và tiếng gió rít rợn người vọng về từ đỉnh núi khiến Ph sợ hãi nép sát vào người Nó hơn. Rồi cả hai thẹn thùng khi nhận ra rằng vòng tay hai người đang ôm nhau!!!

Hơn một tháng sau, trước giờ ra bãi học Chiến thuật Nó nhận được thư hồi âm của Ph “May quá, Ph vẫn còn ở chỗ cũ!” thảng thốt gọi tên Ph và với thái độ không được bình tĩnh, Nó mở thư ra xem, bỗng người nó chao nghiêng, lá thư rơi xuống đất. Anh bạn đứng kế bên cúi xuống lượm lên trao cho Nó và, đột nhiên anh ta nói lớn với viên Sĩ quan cán bộ: “Thưa Chuẩn úy, Anh P.O trúng gió!”. Tai Nó ù lên, nhiều tiếng nói lao xao, rồi tiếng xe Hồng Thập Tự thắng gấp, Nó được hai anh Quân Y đưa về bệnh xá.

Lá thư trong tay Nó là một thiệp cưới báo tin Ph lấy chồng! Cuối tấm thiệp Ph viết một câu ngắn: “Ph lấy chồng, P.O có buồn lắm không?”. Từ đó, cho dù sau những buổi học Chiến thuật hoặc Địa hình ngoài bãi tập mệt đến nhoài người, Nó vẫn cứ đều đặn mỗi tối xuống Câu lạc bộ “Diệm Song” gọi một ly café đen với một gói thuốc lá, ngồi hút liên tục. Trước khi trở về doanh trại, nó thường yêu cầu Cô Cashier cho nó nghe bản nhạc “Tà Áo Cưới” của Hoàng Thi Thơ và Nó khe khẽ hát theo những câu cuối:

“Bâng khuâng trong gió bay tà áo... Gió hỡi làm sao bớt lạnh lùng! – Tôi đi, đi mãi theo màu nắng... nắng để lòng tôi với quạnh hiu...!”.

Sau ngày mãn khóa, Nó theo học khóa Căn bản Tình Báo ở trường Cây Mai, Sài Gòn và xin về phục vụ tại Phòng 2 Tiểu khu Phước Tuy. Lúc đó Vũng Tàu chưa tách rời thành Thị Xã mà là một Quận của Tỉnh Phước Tuy. Mỗi cuối tuần, Nó thường thơ thẩn ở bãi trước đường ra bãi Dứa gần Dinh Thượng, nơi đây bãi cát trắng phau xen kẽ những ghềnh đá mà mỗi cơn sóng vỗ làm tung những bọt nước trắng xóa. Nó, vẫn chỉ một mình ngồi cho đến khuya trong không gian tĩnh lặng, nghe sóng nước rì rào, nghe tiếng Thùy Dương vi vu vọng về từ bãi trước. Những vết chân tình in trên cát thuở nào nay đã mất dấu, cảnh cũ vẫn còn nhưng người xưa mãi mãi biền biệt phương nào!!!

Chiến cuộc lan tràn, trận đánh lớn nhất xảy ra tại Làng Bình Giả, Quận Đức Thạnh đã gây một số tổn thất cho Quân của Chính phủ, trong đó Tiểu đoàn 4 TQLC là thiệt hại nhiều nhất.

Phòng 3 Tiểu khu Phước Tuy quyết định thành lập những toán Thám Sát lấy tên là Quyết Tử, lính được tuyển chọn là những quân nhân gan dạ và tình nguyện từ các Đại đội biệt lập hoặc những thành phần cựu binh từ các Quân Binh chủng bị báo cáo đào ngũ với nhiều lý do khác nhau như Dù, TQLC hoặc BĐQ. Nó được tuyển chọn để chỉ huy đơn vị Thám Sát “Quyết Tử” này, Ban đầu quân số chỉ ở cấp Trung đội sau lên đến Đại đội trừ (-), khoảng hơn 60 người.

Đang phục vụ trong ngành Quân Báo tương đối ít nguy hiểm, nhưng không hiểu sao Nó lại làm đơn xin ra khỏi ngành, và chính Nó tình nguyện xin phục vụ bất cứ đơn vị tác chiến nào với lý do đơn giản: “Thích đánh giặc”! Trong thời gian làm việc ở ngành Quân Báo, Nó chỉ huy đôi khi chỉ một Tiểu đội Tình Báo, đột kích vào sào huyệt VC như Mật khu Minh Đạm, Bờ Đập, Tam Phước, Dinh Cố, Long Mỹ, Đá Giăng, nhất là vùng Long Tân, thuộc Quận Long Lễ Phước Tuy, nơi mà Quân đội Úc hãnh diện có một trận đánh để đời. Chỉ với một Tiểu đội 10 người Nó đã gây hoảng loạn và tổn thất đáng kể cho các đơn vị địa phương việt cộng trong vùng mà bọn VC gọi là “vùng giải phóng”, vì thế Nó được chọn chỉ huy đơn vị Thám Sát “Quyết Tử”.

Tình hình chiến sự trở nên tồi tệ sau ngày đảo chánh 01 tháng 11 năm 1963, những cuộc chỉnh lý tiếp theo của cấp Tướng lãnh ở trung ương khiến tình hình ở địa phương càng thêm bi đát. Ấp chiến lược bị dẹp bỏ, lính tráng tự động rã ngũ hoặc đào ngũ, mỗi Đại đội quân số lúc đó không tới 30 người. Bọn VC lợi dụng tình thế rối ren của Miền Nam mở rộng hoạt động phá hoại từ “Chiến tranh Du kích” chuyển qua “Trận địa chiến”, điển hình là trận đánh Tại Bình Giả tháng 12 năm 1964. Mẹ nó, đêm đêm hướng mắt về những vùng có Hỏa Châu soi sáng hoặc có tiếng Đại Bác vọng về, Bà cầu nguyện cho đứa con duy nhất của mình được an lành trên đường dài chiến chinh. Trong một trận đánh lớn tại Xuyên Mộc tháng 03 năm 1965, Nó bị thương nhưng không nặng. Sau khi xuất viện, Mẹ nó thường ước ao, mong sao Nó lấy vợ sớm để Bà có cháu nội. Trong thâm tâm Bà, súng đạn vô tình, lỡ có mệnh hệ nào xảy ra cho Nó Bà sẽ sống với ai! Thương Mẹ, Nó lấy vợ, và tháng 07 năm 1966 Bà đã có cháu nội để ẵm.

Cũng cùng thời gian đó, với bầu nhiệt huyết của tuổi trẻ, với một lý tưởng Quốc Gia trong sáng và với bộ Quân Phục mặc trên người mà Nó luôn luôn hãnh diện. Thì cũng có một vài cấp chỉ huy phe phái, chèn ép. Nó đã đụng độ với một Sĩ quan đồng cấp “người nhà” của ông xếp. Và, Nó bị thuyên chuyển đi nơi khác, nơi mà rừng núi bạt ngàn, nơi mà việt cộng nhiều hơn Lính, nơi mà có hai Quận (Chi khu) hắc ám nhất: Tánh Linh và Hoài Đức (Võ Xu, Võ Đắt).

Cuộc chiến Việt Nam chấm dứt ngày 30 tháng 04 năm 1975. Ngày bi thảm của lịch sử! Theo cùng vận nước nổi trôi. Nó cùng nhiều trăm ngàn Quân, Dân, Cán, Chính VNCH khác mà con số lên đến hàng triệu người trở thành người tù của chế độ mới, chế độ cộng sản man rợ trên tất cả sự man rợ! Bọn việt cộng muốn trả thù người Lính miền Nam qua mỹ từ “trại cải tạo”.

Năm 1978, Tù “cải tạo” được giao cho Công an CS giam giữ. Giáng Sinh năm đó, tại trại tù Suối Máu, Biên Hòa. Anh em tù nổi dậy, phá rào ngăn cách các trại giam, ca nhạc Giáng Sinh và nhạc Chính Huấn VNCH suốt đêm. Nó tham gia những tổ chức trừng phạt Ăng-Ten, dạy bài học đích đáng cho những tên phản bội anh em, hoặc những người có thân nhân là việt cộng muốn lập công “để được cho về sớm”!

Vài tuần sau, bọn công an CS bắt đầu trả thù. Nó cùng vài anh em khác bị bắt, mỗi người bị nhốt riêng trong một thùng sắt Container, trên người chỉ có duy nhất chiếc quần xà lỏn, ban ngày nóng như thiêu đốt, ban đêm lạnh cắt da của thời tiết mùa Đông. Cứ hai ngày thì bị công an CS dẫn đi thẩm vấn một lần, thỉnh thoảng bị đánh đập; công an CS tha hồ chửi mắng, thoi, đạp bằng tay, chân và cả báng súng, riêng Nó bị đánh nặng, anh Trương q Q là bạn cùng khóa Thủ Đức với Nó, hằng ngày đem cơm nước đến container cho Nó, và ngày nào cũng mang cơm thiu về vì Nó bị công an CS đánh ói máu không ăn uống gì được, Anh Q phải nấu cháo và hòa tan vài viên thuốc trụ sinh vào trong cháo khuyên Nó ráng ăn để sống. Sau vài tuần, một người trong nhóm có tên là “Long Ca-rô”, vì anh chỉ có độc nhất một chiếc áo ca-rô mặc trên người, bị đánh bằng báng súng chấn thương sọ não chết. Từ đó, những người còn lại không còn bị công an CS đánh đập nữa.

Chừng vài tháng sau ngày Tù nhân Suối Máu nổi dậy, công an CS thanh lọc những người Tù có thành tích chống đối nhiều nhất, trong đó có Nó, giải giao về khám Chí Hòa Sài Gòn. Nơi đây, người tự xưng là cán bộ “chấp pháp” có tên là Trạc, lần lượt thẩm vấn từng người. Tù nhân bị giải đến phòng hỏi cung ban đêm, đầu bị trùm kín mít chỉ chừa 2 con mắt. Sau nhiều tháng nằm trong xà-lim Chí Hòa, tù được chuyển ra khu tập thể. Vào một đêm nhà tù Chí Hòa đang chìm trong giấc ngủ, đám tù nhân nổi dậy ở Suối Máu bị đưa lên xe bít bùng, mỗi người được cấp phát một ổ bánh mì nhỏ và 2 cục đường tán, không có nước uống. Khi đọc đến tên Nó, thằng công an hằn học: “Anh làm tới Tiểu đoàn trưởng, chắc là phải giết nhiều người lắm!”, nhưng nhờ đứng gần, Nó liếc mắt đọc được nơi trang giấy của tên công an CS cầm trên tay: “Họ, Tên của 163 can phạm trại Tân Hiệp” (Suối Máu), đây chỉ là danh sách chuyển trại của đợt đi có Nó. Trên đường đi, mỗi khi xe dừng lại để bọn áp tải tù nhân nghỉ ngơi ăn uống, đồng bào nghèo buôn thúng bán bưng biết được xe chở tù “cải tạo” là họ kêu ầm lên: “Bà con ơi! xe chở mấy anh tù cải tạo, bà con ơi!”. Thế là, đủ loại trái cây, kẹo, bánh tét chuối, bánh Ú đồng bào liệng tới tấp lên xe, kèm theo lời nói làm anh em tù ứa nước mắt vì đồng bào vẫn còn thương những người lính miền Nam sa cơ: “Ăn đi mấy Anh, ăn đi các con...!”, cảm động nhất là các em bé tuổi từ 10 đến 12, trong cái Nia hoặc cái Rổ nhỏ vỏn vẹn vài chục trái chuối nấu hoặc Mía ghim, cả một “gia tài” nuôi sống gia đình trong ngày, các em hất hết lên xe biếu các chú tù!

Xe chạy đến chiều ngày hôm sau thì tới Làng Xuân Phước, huyện Đồng Xuân, Phú Khánh (tên gọi mới của VC). Tù phải lội bộ vài cây số mới đến trại mang bí số A20, còn có tên gọi khác là Trại Trừng Giới hoặc Trại Kiên Giam... nơi kiên trì giam giữ những tù nhân “không thể cải tạo được” từ các trại giam khác (Muốn biết trại giam này khắc nghiệt và tàn độc đến mức độ nào, xin tìm đọc cuốn sách: “Trại Kiên Giam” của nhà văn Nguyễn Chí Thiệp cũng là người tù của trại A20).

Nó bị bộ đội cộng sản bắt lúc 09:00 giờ sáng ngày 30 tháng 04/1975 tại chợ mới Vũng Tàu, trước khi Ông DVM tuyên bố đầu hàng, bị đưa về giam tại Hậu Cứ Trung đoàn 43/SĐ18BB tại Long Khánh. Khi các người khác trình diện “Học tập Cải Tạo” (theo cách nói của VC) thì Nó được nhập chung vào và bị giam giữ ở trại Hố Nai, giữa năm 1976 Nó bị chuyển về Trại Suối Máu rồi Chí Hòa. Từ 30 tháng 04 năm 1975 đến giữa năm 1979 (4 năm), Vợ nó thăm hoặc gởi quà tất cả 6 lần.

Đầu năm 1976, khi còn bị giam tại Hố Nai, Vợ nó báo tin Mẹ nó chết. Đau đớn đến tận cùng, Nó toan trốn trại mấy lần. Bất ngờ bị chuyển về Suối Máu nên ý định bất thành. Và cũng thời gian này, những gia đình ở Bà Rịa thăm nuôi chồng, các Bà xầm xì với chồng cũng là bạn tù của Nó về chuyện Vợ nó ít đi thăm hoặc gởi quà cho Nó, và cuối cùng thì Nó cũng hiểu được rằng: Vợ nó bây giờ không còn là của Nó nữa, tiếc rằng quá sớm, quá sớm để đổi thay! Chuyện xảy ra chỉ hơn một năm kể từ ngày Nó bước chân vào trại tù.

Nó lầm lì ít nói hơn, suốt ngày anh em thấy Nó may vá cái ba-lô lấy từ vải của chiếc võng nhà Binh đã cũ, nếu tinh ý sẽ thấy Nó đang chuẩn bị cho một cuộc trốn trại. Và, lũ chó săn (Ăng-ten) cũng có đứa tinh ý... nên, Chỉ trong vòng 4 tháng, Nó bị chuyển trại từ K2 đến K4 rồi K3 và về lại K2 (Trại tù Suối Máu có 5 khu, từ K1 đến K5). Cho đến đêm Giáng Sinh 1978, cuộc nổi dậy của tù nhân Suối Máu khiến cho bọn VC sợ hãi điều động Bộ đội và cả Trung đoàn xe Tăng T54 bao vây bên ngoài, và Nó có tên trong số tù nhân bị chuyển về nhà tù Chí Hòa như đã nêu trên.

Ở trại tù A20 Xuân Phước, mọi tù nhân đều bị lao động khổ sai. Dĩ nhiên là Nó cũng phải bị bắt đi đào mương, vét cống, cuốc đất trồng khoai mì, đào ao cá cho lũ công an trại. Mỗi người chỉ nhận được 2 chén khoai mì với nước muối cho một bữa ăn, loại khoai mì kỹ nghệ H34, chỉ để lấy bột xử dụng trong kỹ nghệ chế biến, khoai mì này cho Heo ăn, Heo nó cũng không thèm ăn.

Hầu như 6 năm tù sau cùng, Nó chỉ ăn toàn Bo Bo, Bắp, khoai mì H34 với nước muối. Vào dịp tết âm lịch người tù được ăn một bữa cơm 2 chén lưng với một cục thịt Heo [to] cỡ ngón tay, và chỉ có thế. Mẹ chết, Vợ bỏ, tứ cố vô thân không ai thăm hỏi. Sức lực không còn, vết đau tinh thần quá lớn làm Nó suy sụp thấy rõ. Một hôm đang lao động, Nó ngã gục vì kiệt sức. May nhờ có Bác sĩ Trần quí Nhiếp Thiếu tá Nhảy Dù ở chung một nhà tù với Nó cứu chữa kịp. Không có thuốc men gì cả, Anh Nhiếp châm cứu Nó bằng những cây kim làm từ giây điện thoại lượm được khi đi lao động. Tình trạng đói khát này nếu kéo dài... có lẽ Nó không thể nào sống nổi!

Một hôm đang đào Ao cá ngay trong trại, Nó gặp anh Ph ở đội “Văn Thể” (Văn nghệ - Thể Thao) rủ Nó xin về đội Văn Thể để đỡ phải lao động ngoài nắng, Anh Ph (hiện còn ở VN) là một kép hát Cải Lương, anh bị án tù 10 năm về tội “Phản cách mạng” khi tham gia vào một phong trào Phục Quốc sau 30 tháng 04/1975. Anh Ph biết Nó có nghề Ảo Thuật, Nó là bạn của Nhạc sĩ Bảo Thu tức Ảo thuật Gia Nguyễn Khuyến. Chỉ còn con đường cuối cùng là vào đội Văn Thể may ra mới sống sót để về với các con, mà đứa lớn nhất chỉ 13 hoặc 14 tuổi (1981).

Cuối năm 1981, một anh trong đội Văn Thể gọi Nó lên nhận quà của Gia đình gởi. Phản ứng đầu tiên là Nó giận dữ và cay đắng nói với anh ấy: “Anh còn cách nào đùa giỡn hay hơn nữa không?”. Ai cũng biết nhiều năm nay Nó là “con Bà Phước”, những ai không bà con, họ hàng thân thích, không hề nhận được chút quà bánh nào từ bên ngoài gởi vào, anh em đều gọi là Con Bà Phước. Nhưng thật tình Nó có quà thật, quà của “Vợ nó” gởi! Một gói quà nhỏ hơn hai ký lô, trong chứa thức ăn để dành được lâu ngày vì người tù không có điều kiện để nấu nướng. Một anh bạn khác nhìn thấy Nó đang mân mê gói quà trên tay, anh nói với giọng mừng rỡ: “Mầy cũng có... quà hả?!”, câu nói đầy thiện ý vì mừng dùm cho bạn nhưng sao Nó nghe như một lời mỉa mai: “Mầy mà cũng có quà nữa sao?”.

Năm 1982, Nó có tên trong số người được thả về, trại tù cấp phát $70.00 tiền VC lúc đó, số tiền chỉ đủ để đỡ đói lúc đi đường thôi. Nó được công an trại tù chở bằng xe ra tới ga Xe lửa La-Hai, từ đây Nó đón Tàu về Biên Hòa. Trên đường đi, mỗi khi Nó ăn uống xong, gọi tính tiền, người bán hàng đều trả lời: “Có người trả rồi”, năn nỉ mãi người bán hàng cũng không nói là ai trả giùm Nó. Nó đành phải cám ơn người bán. Một chút xúc động về tình người làm tim Nó cảm thấy ấm áp, cái cảm giác mà Nó tưởng chừng đã tê liệt suốt những năm tháng tù tội. Hành trang của Nó khi ra khỏi trại tù CS chỉ vỏn vẹn một cái bàn chải đánh răng đã cùn, một bộ đồ mặc trên người với hằng trăm mảnh vá, trên lưng áo cũng như hai bên ống quần còn nguyên dấu hai chữ “Cải Tạo” bằng sơn đen to tướng. Nhưng cũng nhờ thế, ai thấy cũng muốn giúp đỡ, ăn uống gì xong người bán hàng đều trả lời: “Đã có người trả tiền”!

Về đến Chợ Biên Hòa lúc 04:00 giờ sáng, có người chỉ cho Nó tìm mấy xe hàng chở Dưa Hấu, họ sẽ đi Bình Giả để chở Dưa lúc 06:00 giờ. Người Tài xế tốt bụng cho Nó đi nhờ xe về Bà Rịa, quê “Vợ nó”.

Hơn 08:00 giờ sáng xe tới Bà Rịa, Nó lững thững đi bộ về “Nhà”.

Khi ngang qua một tiệm Bún Bò Huế, một người gọi to tên Nó: “Ê! (...) vào đây!” Nó quay lại nhìn thấy X “Pháo Binh”, anh bạn này được thả về trước, trên tay đang cầm xấp vé số. X lôi Nó vào quán, lần đầu tiên sau 7, 8 năm Nó mới được ăn một tô Bún Bò ngon như thế. Hai người ăn xong, đang xỉa răng thì X ngập ngừng: “Trước hết, mầy hãy bình tĩnh nghe tao nói!”. Nó biết X sẽ Nói gì... vì từ lâu Nó đã chuẩn bị tinh thần để nghe chuyện này.. X tiếp: “Sau khi Tao nói xong, mầy muốn về thì... về, còn như không muốn về thì... mầy theo Tao về nhà Tao ở tạm rồi tính sau!”. Và, với giọng trầm buồn X kể cho Nó nghe những điều được biết về “Vợ nó”. Nó ngồi nghe X kể với gương mặt giá băng và bất động, duy chỉ có ánh mắt thì không thể nào dấu được nét xúc động!

Thằng X thương bạn nhưng không biết phải làm sao! X gọi café sữa đá cho hai đứa. Nó không thể nào uống nổi một hớp dù chỉ là một hớp nhỏ. Không gian như ngừng đọng, khi thằng X lay khẽ tay, Nó như chợt tỉnh, nói nhỏ với X như nói với chính Nó: “Tao phải về, từ lâu tao chưa được gặp con Tao... tụi nhỏ bây giờ chắc lớn lắm!”.

Hơn một tháng sau ngày về “Nhà” gặp được các con, Nó tự ý bỏ nhà đi không chờ đến khi bị vợ Nó xua đuổi, Người ta thấy Nó khiêng vác ở chợ Cá Bà Rịa. Ban đêm Nó ngủ ngồi ở mấy sạp cá, dù mỏi mệt cách mấy Nó cũng không dám nằm, Nó không muốn người ta thấy Nó tàn tạ như vậy! Mấy người đi chùa ở Xóm Cát nhân dịp đêm rằm, khi ngang qua Nghĩa Địa Việt-Hoa, thỉnh thoảng có người nhìn thấy Nó ngồi khóc trước Mộ của Mẹ nó. Nhiều người ở Bà Rịa đều biết cái chết thảm thương của Bà Cụ, nhất là hai mẹ con cô Th Y-tá làm việc trong bệnh viện. Người ta nói, khi mẹ Nó bị bệnh không biết nặng nhẹ, “Vợ nó” mang vào bệnh viện như mang giùm một người xa lạ, rồi quay lưng. Bệnh viện thời việt cộng (tháng 01/1976) không có trách nhiệm nuôi ăn bịnh nhân, con của Nó thì còn quá nhỏ, đứa lớn nhất mới 9 tuổi, không ai cho cơm nước gì cả, vài ngày sau Mẹ nó chết... vì Đói! Đám ma Mẹ nó chỉ có một người Duy nhất mang Hòm đi chôn, đó là Cậu Em vợ của Nó, người hàng xóm cho 4 tấm ván để đóng Hòm, tạm gọi là Hòm vì 4 tấm ván tạp kích thước và độ dày, mỏng không giống nhau.

Đôi khi uất ức vì cái chết thảm thương của Mẹ nó, Nó đã gói sẵn con dao bén nhọn trong tờ báo... nhưng nghĩ đến các đứa con còn quá nhỏ, Nó không muốn các con của Nó phải mồ côi Mẹ hoặc Cha, hoặc cả hai!

Giữa năm 1988, Nó vượt biển bằng ghe và định cư ở California tháng 03 năm 1989.

Người đàn bà, nguồn hy vọng cuối cùng khi ra tù... từng có với nhau 4 đứa con đã bỏ rơi Nó trong những tháng ngày tù tội, nghiệt ngã... cùng sống trên mảnh đất này... (cắt bỏ một đoạn). Trường hợp của Nó, bạn bè đều biết, đôi lần muốn chia sẻ... nhưng Nó vẫn giữ im lặng!


Lê Phi Ô
http://nhayduwdc.org/i/tet/2017/T242_gatrong_dinhDau_005_032x39.png 
BKT ghi chú:

[*] Vào hạ tuần tháng 12, năm Đinh Dậu (2017), trên Internet xuất hiện một hiện tượng quái đản không thể tưởng tượng và không thể chấp nhận được đó là có một số phần tử xấu (rogue) đã “gán” cho Nhà thơ Ngô Minh Hằng là “vợ” của “”.

” đây là Nhà thơ quân đội Lê Phi Ô, cựu Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng TĐ344ĐP/Bình Tuy, và là tác giả của bài văn xuôi loại truyện ngắn do tác giả gửi đăng lên trang web này đầu mùa xuân Đinh Dậu 2017 (chính xác là ngày Thứ Tư, January 18, 2017).

BKT nghi ngờ nên đã hỏi tác giả và được anh hoan hỉ chia sẻ như sau:

Trích lời tác giả:

“Xin xác nhận và cũng xin nếu có thể T242 xác nhận với hhl…, câu chuyện nầy là chuyện thật của Lê Phi Ô, bà vợ của LPO là nhà thơ Nguyễn Phan Ngọc An hiện đang sống tại San Jose, California. Còn nhà thơ Ngô Minh Hằng không dính dáng gì đến chuyện (nầy) của Lê Phi Ô cả. (nếu cần hỏi lại bạn tôi, nhà văn Vương Trùng Dương ở Westminster California thì rõ: vuongtrungduong20@gmail.com). --LPO.”

Hết trích. --bkt

__,_._,___

THƯ NGỎ CUỐI NĂM KÍNH GỞI QÚI VỊ THỨC GIẢ TRÊN DIỄN ĐÀN




From: Nmh5475@aol.com
To: thaoluan9@yahoogroups.com
Sent: 2/12/2018 11:00:02 PM Central Standard Time
Subject: [Thaoluan9] THƯ NGỎ CUỐI NĂM KÍNH GỞI QÚI VỊ THỨC GIẢ TRÊN DIỄN ĐÀN - NMH

THƯ NGỎ CUỐI NĂM KÍNH GỞI QÚI VỊ THỨC GIẢ TRÊN DIỄN ĐÀN
Kính thưa Qúi vị và các Bạn,
Câu chuyện mà tôi xin gởi đến Quí vị và các Bạn hôm nay nó có từ lâu lắm, từ những năm 2004 đến nay, tức 14 năm và vẫn còn đang tiếp diễn. Trong 14 năm đó qúi vị và các bạn trên các DĐ đã đọc rất nhiều, nhưng chỉ đọc những email chửi bới, những ngôn từ tục tĩu, nội dung dối gian xuyên tạc cá nhân và gia đình tôi. Hôm nay, nhân cuối năm và cũng để trả lời những câu hỏi của những vị quan tâm, tôi xin trình bày cùng qúi vị và các bạn với tất cả SỰ THẬTmà tôi vừa là nạn nhân vừa là nhân chứng.
Chuyện của 14 năm mà gom lại một lần thì cũng hơi dài. Nhưng xin mời quí vị đọc để rõ SỰ THẬT vì qũy thời gian ngày càng cạn và  tôi chỉ CHỈ TRÌNH BÀY MỘT LẦN DUY NHẤT NÀY THÔI. 
Thưa quí vị và các bạn,
Năm 2004 một người tôi chưa từng quen biết gọi điện thoại làm quen xin tôi một bài thơ,  cho tôi số điện thoại, mời tôi gọi lại nhưng chỉ vài ngày sau đó, sau một lần điện đàm, bà ta bỗng nhiên gọi điện thoại bịa chuyện để thóa mạ tôi nhiều lần, tôi phải nhờ cảnh sát nơi tôi cư ngụ can thiệp. Từ đó, bà ta vu khống, phỉ báng tôi liên tục trên các DĐ cho đến bây giờ.  Đó là bà nhà văn Hoa Hoàng Lan (HHL) tên thật là Đàm Thị Lữ, vợ một Thiếu tá QLVNCH tên Trương Duy Cường, là nhà văn Phương Duy và nhà giáo, nhà mô phạm.
Trong 14 năm qua, không biết thày giáo, Thiếu tá Trương Duy Cường và những người con đã trưởng thành của ông có biết là vợ và mẹ của họ đã dùng ngôn ngữ tục bẩn vô văn hóa, vô giáo dục, vô đạo đức để viết nhiều ngàn emails với nội dung bịa đặt, chửi rủa, vu khống,  và tấn công một người không quen biết là tôi, Ngô Minh Hằng trên nhiều diễn đàn không? Nếu biết, và nếu có liêm sỉ của một nhà giáo, một Thiếu tá VNCH, hẳn ông Trương Duy Cường sẽ phải xấu hổ lắm vì những gì vợ ông đã viết, đã làm, nhất là xúc phạm Chúa Giê Su của người Thiên Chúa Giáo là dâm loàn khác chi HCM và sỉ nhục bôi bác cờ vàng: ‘Cờ Vàng chính nghĩa mụ lo cửa mình’ lá cờ một thời ông đã pgục vụ và cung kính đứng chào. Những người con trưởng thành của ông nếu đọc được những gì mẹ chúng viết về người khác, chúng sẽ nghĩ gì về đức hạnh của bà ta, sẽ vỗ tay cổ võ hay mất đi lòng qúy trọng ?
Riêng tôi, tôi không đáp trả những email chửi bới của bà HHL với lý do:
1/ Khi tôi làm thơ chống Việt cộng, Việt gian và tay sai, đương nhiên, tôi phải có kẻ thù. Từ ngày có nghị quyết 36 VC tung ra hải ngoại, kẻ thù của tôi nhiều hơn. Và dĩ nhiên, kẻ thù ghét người chống cộng không là những người QG lương chính.
2/ Với tôi, nỗi đau của Tổ Quốc VN quá lớn. Khi đã dấn thân chống đảng CS tạo ra nỗi đau này, tôi để TỔ QUỐC VIỆT NAM lên trên tất cả, trên cái cá nhân bé nhỏ yếu đuối của tôi. Vì thế, khi kẻ thù bôi bác thoá mạ chửi rủa cá nhân tôi, xúc phạm Cha Mẹ và con cháu tôi  thì  thay vì khinh bỉ và thù ghét, tôi lại thấy thương hại họ. Tôi theo đạo thờ cúng Tổ Tiên nên mỗi khi cầu nguyện, tôi thường thêm lời nguyện cầu cho họ.  Tội nghiệp họ vì tôi nghĩ họ vì mê tiền, vì thiếu tự trọng hoặc thiếu hiểu biết nên họ mới bán rẻ lương tâm, cúi đầu làm công cụ cho bọn tay sai VC để làm lợi cho CSVN. Hơn nữa, nỗi đau mà họ nghĩ là họ tạo cho tôi đó, so với nỗi đau của quê hương và dân tộc VN vẫn chẳng thấm tháp gì nên tôi không quan tâm. Vì thế, tôi không cải chính, không tranh cãi.  Ngay cả khi bọn họ vu tôi đánh Trúc Hồ đã ỷ mạnh hiếp yếu,  xúm vào đánh hội đồng tôi rất bẩn và rất dã man ròng rã hai năm, tôi vẫn thản nhiên dùng ngòi bút để đấu tranh như tôi đã chọn.
3/ Một vài người theo dõi DĐ, họ nhận xét rằng Đỗ Thuấn là Việt Tân, đạo diễn và "bảo kê" cho bà HHL đánh phá tôi. Họ có giữ tất cả email của ĐT đã làm chứng gian, vu cáo tôi nhiều chuyện, trong đó có chuyện vu tôi xúi Thế Phương đánh bà HHL, vu tôi là Trung Lĩnh để bà HHLcó cớ tấn công tôi, đem gia đình tôi ra bêu riếu, lái việc đánh phá tôi sang chuyện tình ái để che đi lý do chính vì sao họ tấn công tôi. Vu tôi gọi điện thoại "ỏn ẻn" nhờ CTT, HT, TG đánh bà HHL trong khi chính bà HHL làm những việc này. Những người bị bà HHL gọi nhờ tấn công tôi, họ cho tôi biết thế.  Họ hỏi tôi là bà HHL tung tin tôi ngủ với ông Trần Mạnh Vũ vì tiền và ngủ với ông Nguyễn Đình Sơn (tức nhà thơ Nguyễn Kinh Bắc) vì tình để bôi bẩn tôi và đánh lừa dư luận mà sao tôi không cải chính ? Và tôi không ngại độc giả của tôi tin những lời họ nói hay sao?
Tôi xin cảm ơn những vị đã quan tâm mà hỏi tôi những câu hỏi đó.  Với tôi, tôi không cần trả lời vì bà HHL càng viết bẩn, càng chửi ác thì mọi người càng thấy rõ bản chất của bà ta. Tôi không là public figure, với pháp lý bà HHL đã hoàn toàn sai trái khi đem tôi ra phỉ báng trước công chúng rất tàn ác nhiều năm trời, nếu tôi kiện về tội phỉ báng, bà ta sẽ thua. Nhưng bà ta được cho biết là nắm kẻ có tóc, ai nắm kẻ trọc đầu nên bà ta lên DĐ chửi thả dàn mà không ngại bị người thua kiện. Với đạo lý của người VN, bà HHL hiện rõ là một người đàn bà nham hiểm, bất lương, ác độc, là kẻ gian manh ngậm máu phun người vì tất cả những điều bà HHL nói về tôi đều là VU KHỐNG và có sự tiếp tay của bà ĐT.
Về hai ông TMV và nhà thơ NKB, hai mươi năm hơn tôi không liên lạc và hai ông ấy còn kia. Tôi gặp ông TMV có một lần, ít tiếng đồng hồ trong ngày ra mắt sách của tôi tại NJ . Nhà Văn Trần Hoài Thư quen ông ấy, nhờ ông ấy in sách giúp tôi. Tiền in sách hai ngàn đồng (2,000 dollars) tôi trả ông TMV sòng phẳng và tôi vẫn còn giữ hai tấm check đã cashed. Ngày ra mắt sách, ông ấy và một người bạn (tôi quên tên) đến dự. Tôi gặp nhà thơ NKB hai lần, một lần ông đi với người bạn đến thăm tôi và một lần họp mặt bằng hữu tại Boston tại nhà Trần Trung Đạo.  Còn chuyện gia đình tôi là chuyện riêng của tôi, không đúng như bà HHL dựng bịa. Bà ấy đã xâm phạm đời tư của tôi, của các con tôi nghiêm trọng và vô liêm sỉ. Để có cớ bôi bẩn và liên tục đánh phá tôi, Bà HHL đã bịa chuyện vu ngược lại.  Vì là chuyện bịa đặt nên bà ta chỉ nói và không đưa được một bằng chứng nào. Bà ta còn giả mạo ra hai emails  viết cho "anh", vu là tôi viết. Tôi tin vào luật nhân quả và công bình của tạo hóa. Tôi cũng xin mượn thêm những câu danh ngôn vào phần trả lời qúi vị:
a/ Người khác đối xử với bạn thế nào là nghiệp của họ. Bạn đối xử với họ thế nào là nghiệp của bạn. Ta không sợ người nói xấu mà chỉ sợ ta làm xấu.
b/ Bạn sẽ không bao giờ đi đến đích nếu cứ dừng lại để nếm đá vào những con chó bên đường chỉ vì tiếng sủa của chúng.
Nói về Nguyễn Châu, tôi quen ông ta khi thi sĩ Lệ Hoài Hương nhờ ông ta tiếp tay trong buổi ra mắt sách của tôi ở San Jose hình như khoảng năm 1998, tôi không nhớ rõ. Tôi có tặng  ông ta những tác phẩm tôi ra mắt hôm ấy. Sau đó, ông ta có nhiều lần điện thoại cho tôi và có lần gởi cho tôi tấm business card:


Thưa qúi vị và các bạn, bút tích của ông NC đó, tôi có cần phải ghen với bà HHL không? Không. Chính bà HHL đến nhà ông NC lấy sách tôi tặng ông ta ra, xé nát và gởi những tậ́m bìa rách, mặt tôi bị gạch nát, viết chữ "ME MỸ" và gởi nặc danh đến nhà tôi (hình kèm theo phía cuối). Khoảng cuối hoặc giữa năm 2004 thì phải- tôi không nhớ rõ thời gian. Hành vi đó của bà HHL nói lên cái gì?  Sự việc bà ta xé sách tôi tặng ông Châu rồi gạch nát mặt hình tôi và gởi cho tôi thế nói lên lòng thù hận. Tôi không hề quen biết thì tại sao bà ta thù hận tôi? Có phải do bà ta ghen không? Nếu không ghen thì nguyên nhân nào mà một nhà văn, vợ của một Thiếu tá VNCH lại làm những việc tồi tệ, hạ cấp, mất nhân cách đến thế? Sau đó, bà HHL chửi bới tôi ầm ĩ trên các DĐ nhưng bà ta lại vu tôi ghen với bà ta trong khi tôi im lặng. Trong 14 năm dài, bà ĐT trung thành tiếp sức cho bà HHL. ĐT viết lên DĐ " Bà NMH nhìn thấy ông NC. chở bà HHL đi họp nên bà NMH ghen!"  Theo bà Thuấn, tôi từ miền Đông, bờ đại tây dương "NHÌN THẤY" bà HHL từ miền Tây, bờ thái bình dương lên xe đi với ông NC nên tôi ....ghen !!!.

Tôi và ông NC đều độc thân. Nếu tôi chấp nhận tình cảm của ông ta thì cả hai mặt pháp lý và luân lý tôi đều không phạm lỗi.  Nhưng bà HHL thì sao khi  có chồng là nhà giáo Trương Duy Cường ngay bên cạnh?  Tôi trình bày thế để qúi vị và các bạn thấy rõ người ghen tương mà bà HHL từng phao vu trên DĐ không phải tôi mà là chính bà ta. Bà ta còn mượn địa chì một nữ văn sĩ, gởi thư nặc danh cho tôi và nhờ bà văn sĩ chuyển nhưng tôi nói với bà văn sĩ rằng thư nặc danh không có giá trị và thường là rác rưởi, tôi không nhận.
Lý do gì mà bà ĐT phải gian dối từng cây số để "chống lưng" bà HHL trong vụ triệt hạ người làm thơ chống VC, VG và tay sai là NMH  thì chỉ có bà ĐT và băng đảng của bà biết rõ hơn ai cả. ĐT nói nhiều điều sai. Chỉ có một điều đúng: " Thường người ta hễ chửi ai cái gì thì là chính người ta có cái đó vì mới "suy bụng ta ra bụng người...."  Câu này áp dụng đúng cho cả hai bà ĐT - HHL.

Sau khi tôi đưa thư ngỏ này lên DĐ, nếu qúi vị và các bạn thấy bà HHL và phe nhóm của bà ta tấn công tôi tới tấp và dơ bẩn như bà ta tấn công tôi sau khi tôi gởi thư ngỏ cho Nam Lộc về việc Nam Lộc nguyền rủa Cụ Đại Tá TDTnằm xe lăn, chờ chết thì xin qúi vị chớ ngạc nhiên.

Thưa quí vị và các bạn,
Xúc phạm cá nhân tôi, tôi bỏ qua nhưng xúc phạm đến Lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ, tượng trưng cho hồn sông núi VN thì tôi không. Vì thế, hôm nay tôi viết lá thư này mong chia sẻ với qúi vị và các bạn.
Xin quí vị đọc những lời lẽ xúc phạm lá cờ vàng mà tôi tô đậm dưới đây. Nếu Văn là Người thì qúi vị xem đó có phải là NGƯỜI QUỐC GIA LƯƠNG HẢO hay không?  Kẻ đã có tâm địa đồng tình để viết lên những câu miệt thị lá cờ vàng như vậy có là người QUỐC GIA YÊU NƯỚC CHÂN CHÍNH và CHỐNG CỘNG hay không? Chưa nói đến ý đồ gian manh là bà HHL luôn vu khống, ngậm máu phun những người QG chống cộng, chống Việt gian và tay sai trên các DĐ như Cụ Trần Doãn Thường,  Cụ Trần Đình Ngọc, Ông Liên Thành, Cụ Matthew Trần, Ông Nguyễn Kim Khánh, ông Trung Lĩnh, ông Nguyễn Đạt, ông Lê Duy San, ông Trần Chính và tôi, Ngô Minh Hằng.  Bằng chứng ngay tại đây, trong đoạn chống cộng, chống Việt gian và tay sai Vc của bài Sớ Táo Quân của Tha Hương, bà HHL đã sỉ nhục Cờ Vàng, xuyên tạc và vu khống như sau:  dùng chính nghĩa cờ vàng để che chắn cho miệng trên & miệng dưới... Từ dòng “muôn tâu Thượng Đế.... đến.... sức ngáp” mụ ca cho ‘cửa mình’ hôi thối của chính mụ bớt hôi tanh !
“Ai người chống cộng,
Hằng đập tơi bời.
Cờ Vàng chính nghĩa
Mụ che mề mụ
Ai mê ai lú
Mụ yêu mụ chiều
Sẽ đập Việt Khang
như đập cả làng
đấu tranh trong nước
được Mỹ cho đi
Bênh gì thứ đó?
Lấp ló ngỏ lời
Mụ cho vài gậy
Thấy bố thấy cha
Cả nhà Việt Khang😩!!!”
-----------------
Trong khi đoạn Sớ Táo Quân của tôi là:
Muôn tâu Thượng Đế
Xong chuyện người ta
Giờ đến chuyện nhà
Xin Ngài soi xét
Từ khi có Nét
Ai cũng nhào dzô
Nào văn nào thơ
Nào bình nào luận
Có bài gay cấn
Có mục tầm ruồng
Đọc cũng đỡ buồn
Cái đời tị nạn
Nhưng rồi cộng sản
Mướn lũ tay sai
Lên Nét nằm dài
Rình từng hành động
Ai người chống cộng
Chúng đập tơi bời
Nhưng lại vu người
Đâm lưng chiến sĩ
Chúng còn "nhất trí"
Tung hứng với nhau
Gian dối thần sầu
Điêu ngoa tuyệt kỷ
Đổi màn chính tṛi
Ra chuyện cá nhân
Tung ra bàng dân
Hoả mù dư luận
Chúng dùng chữ bẩn
Bôi xấu người ngay
Chúng nghĩ kiểu này
Làm người khiếp sợ
Để chúng một chợ
Ca tụng đảng Hồ
Nhưng chúng đâu ngờ
Đã là chính nghĩa
Dù không vượng địa
Vẫn chẳng phai nhoà
VIỆT NAM CỘNG HÒA
Vẫn trong nhịp thở
Cờ vàng vẫn nở
Trên khắp địa cầu
"Thiện ác đáo đầu" (*)
Chúng sao thoát được ! 
Khi mà cả nước
Già trẻ vùng lên
Thì chúng chết mềm
Không còn sức ngáp...
Thưa Qúi Vị và các Bạn,  một người quốc gia chân chính, có giáo dục, dù có thù ai, ghét ai đến đâu cũng không thể đem lá cờ vàng, biểu tượng của hồn thiêng sông núi của cả một dân tộc và được bồi đắp bởi biết bao máu xương của những ANH HÙNG, LIỆT SĨ VNCH ra mà chà đạp, sỉ nhục như thế được. Chỉ có kẻ trong lòng không có quốc gia dân tộc, không đạo đức nghĩa nhân mới thản nhiên đem lá cờ vàng, tượng trưng hồn nước mà lăng mạ đến mức đó thôi.
Thưa Qúi vị và cạc Bạn,
Tôi viết đã khá dài, tạm gọi là thu ngắn những sự thật của 14 năm để chia sẻ với quí vị trong dịp cuối năm.Cảm ơn quí vị đã đọc đến dòng cuối cùng này.
Xin chân thành kính chúc Quí Vị và các Bạn cùng bửu quyến vạn an, vạn phúc và mọi điều như ý trong năm Mâu Tuất.
Trọng kính,
Ngô Minh Hằng
 Xin xem emails của bà HHL và vài emails liên hệ để quí vị thẩm định.
Đa tạ. NMH
Email 1- HHL sỉ nhục cờ vàng.
---------- Forwarded message ----------
From: Hoa HoangLan hoahoanglan011@yahoo.com [DanTocTuQuyet]<DanTocTuQuyet@yahoogroups.com>
Date: 2018-02-10 14:19 GMT-06:00
Subject: [DanTocTuQuyet] Re: Mời đọc bản tường trình của THA HƯƠNG, Táo VN tị nạn VC tại nước Cờ Hoa: SỚ TÁO QUÂN
To: GoiDan@yahoogroups.comtdt747@gmail.comknguyenkim@hotmail.comnmh5475@aol.com
Cc: DD bacaytruc <bacaytruc@gmail.com>, dd psxh <phungsuxahoi@yahoogroups.com>, TVBQGVN <truongvobiquocgiavietnam@yahoogroups.com>, dd dlsn <daploisongnui@yahoogroups.com>, "phonang@yahoogroups.com" <phonang@yahoogroups.com>, "thahuong75@aol.com" <thahuong75@aol.com>

Ôi, lại cái trò “Ngô Minh Hằng mượn khẩu hiệu  ‘làm vè Chống Cộng’, lấy ‘Cờ Vàng chính nghĩa mụ lo cửa mình’để che cho ý đồ lũng đoạn cộng đồng và che chắn cho cá nhân, mụ gài mìn trong thơ vè chết tiệt”.
Hãy lưu ý đoạn gần cuối của bài vè Táo Quân của Tha Hương Ngô Minh Hằng để thấy rõ mụ Ngô Minh Hằng dùng chính nghĩa cờ vàng để che chắn cho miệng trên & miệng dưới của mụ giả vờ chống cộng ! Từ dòng “muôn tâu Thượng Đế.... đến.... sức ngáp” mụ ca cho ‘cửa mình’ hôi thối của chính mụ bớt hôi tanh !
“Ai người chống cộng,
Hằng đập tơi bời.
Cờ Vàng chính nghĩa
Mụ che mề mụ
Ai mê ai lú
Mụ yêu mụ chiều
Sẽ đập Việt Khang
như đập cả làng
đấu tranh trong nước
được Mỹ cho đi
Bênh gì thứ đó?
Lấp ló ngỏ lời
Mụ cho vài gậy
Thấy bố thấy cha
Cả nhà Việt Khang😩!!!”

Email 2:  HHL vu Chúa mò háng phụ nữ.
---- Forwarded Message -----
From: Hoa Hoang Lan <hoahoanglan011@yahoo.com
>
To: HungThe <hungthe42@att.net>
Sent: Saturday, November 23, 2013 3:22 PM
Subject:

Mả mẹ mày động phải không thằng Hố Lai HungThe hungthe42@att.net ?
Có ai đào mả cha bới mả mẹ mày lên không hả thằng Hố Nai Bùi Chu Phát Diệm bênh Jesus nhưng Jesus còn bận đi mò háng phụ nữ ????
Mày chọc tao, tao gọi con gái mẹ mày lên tao chà tao chơi.

  Email 3- HHL chửi và nguyền rủa gia đình ông Hùng Thế chỉ vì HT gởi thư vào địa chỉ bà ta trong khi bà ta liên tục gởi email tới địa chỉ của tôi. Tôi yêu cầu bà ta đừng gửi thì bà ta chửi tục và càng gởi nhiều hơn.

From: Hoa Hoang Lan <hoahoanglan011@yahoo.com>
To: Hung The <hungthe42@att.net>
Sent: Saturday, March 22, 2014 3:21 PM
Subject: Fw: [PhungSuXaHoi] Fw: [XOM_NHA_LA_YAMAHA] Fw: [BTGVQHVN-2] Re: Thư Riêng

Cảnh cáo thằng Hùng Thế HungThe hungthe42@att.net:
Thằng Hùng Thế HungThe hungthe42@att.net xả rác này vào 2 địa chỉ của tao, hãy nong tai ra nghe tao chửi:

Tổ cha con đẻ ra mẹ của thằng HungThe hungthe42@att.net NÀY gửi thư vào 2 địa chỉ tao. Tao không quen  không  biết với thằng HungThe hungthe42@att.net chó đẻ này. Hãy quét hết rác, hất đổ mọi thứ trên bàn thờ cha mẹ ông bà thánh thần ôn vật của dòng họ NGUYỄN HungThe hungthe42@att.net nhà mày để có chỗ chứa những bài thơ mèo mửa & những dòng chữ ô uế mà mày đã gửi vào 2 địa chỉ tao.

Tao chửi cha mắng mẹ trù ẻo cho đời con cháu nhà HungThe hungthe42@att.net này nếu mày còn gửi thư riêng vào 2 ĐỊA CHỈ CỦA TAO: gia đình vợ con cháu HungThe <hungthe42@att.net> sẽ gặp đủ tai họa nếu mày còn gửi thơ vè vớ vẩn & rác rưởi thối tha vào 2 địa chỉ của tao.
Con cháu nội ngoại của mày sẽ chết thảm khốc nếu mày còn xúc phạm đến tên tao, nghe không thằng Hùng ThếHungThe hungthe42@att.net !

Tao gửi riêng những dòng nguyền rủa này đế cho mày. Nếu HungThe hungthe42@att.net mày muốn lời nguyền mau linh ứng, thì mày cứ việc chuyển lên các DĐ đi.
  Email 4- HHL chửi cụ Đại tá TDT và tôi.  Vu tôi là Trung Lĩnh.
"Em gái RĂNG HÔ MIỆNG VẨU LŨNG TRINH NGÔ MINH HẰNG ƠI, nên đọc email bên dưới của các bác đi nghe em.

Trường hợp nếu em LŨNG TRINHkhông chịu NHẬN là LŨNG TRINH TỪ KHUYA thì cho em làm hậu duệ của VÕ TẮC THIÊN chắc là được chứ em LŨNG TRINH?

Tội nghiệp cho em TRUNG LĨNH, không ngờ em ngu như con rận, cho nên nay đã già mõ đế ra mà vẫn ế chổng cờ... cho dù em có phơi lá đa bao nhiêu mùa trăng, hạ thổ cũng nhiều lần rồi, ĐEM ĐI CHÀO HÀNG KHẮP CÁC TIỂU BANG nhưng em vẫn ê sắc ế, tội nghiệp em TRUNG LĨNH... Nay thì anh mới hiểu tại sao thằng chồng MỸ trước kia nó vất em ra đường SAU KHI ĐàCHO TRUNG LĨNH NGÔ MINH HẰNG 1 BÀO THAI LÀ ĐỨA CON LAI KHÔNG BAO GIỜ CÓ CHA & CHO EM NẾM MÙI CHUA CỦA… ME MỸ!

Thôi để anh giới thiệu em TRUNG LĨNHNGÔ MINH HẰNG cho tên TRẦN DÕAN THƯỜNG nhé, thằng này cũng cùng thuyền với em đó... nó cũng ê sắc ế vậy,  từ lâu nó đã gác cái ống điếu cày của nó hong gác bếp, lâu quá rồi nên nay có lấy ra xử dụng cũng quên mất rồi, cho nên cái mặt nó chèm dẹp, ẩn ức sinh lý, mặt bủng da chì.... tội nghiệp cho TRẦN DOÃN THƯỜNG đấy lắm đó nghen, em TRUNG LĨNH NGÔ MINH HẰNG chịu không?

TRUNG LĨNH NGÔ MINH HẰNG CƯỜI HÍP MẮT! CHỊU RỒI PHẢI KHÔNG? NGÀY MAI, ANH SẼ ĐI KIẾM THẰNG TRẦN DOÃN THƯỜNG ĐẾN CHO EM. TỘI NGHIỆP CẢ 2 ĐỨA!!!
  5- Bìa sách của tôi bà HHL xé, gách nát mặt hình, xóa tên tôi, viết vào chữ ME MỸ


Email 6- Email của HQ Thiếu tá Nguyễn Tạ Quang, bạn của gia đình tôi, trả lời bà HHL sau khi bà ta gọi điện thoại cho ông nói về tôi và gởi email  mạt sát tôi đến ông.  
From: kimjune1944@gmail.com
To: hoahoanglan011@yahoo.com
CC: Nmh5475@aol.com, kimjune1944@gmail.com
Sent: 11/14/2015 8:33:57 A.M. Central Standard Time
Subj: Re: Xin cảm ơn Ông Trần Bảo Quốc

 Bà Hoa Hoàng Lan ,
Tôi thật không ngờ được khi đọc Email này của bà .
Với tôi thì chẳng có gì đáng quan tâm vì đó chỉ là
những lời lẽ chụp mũ một cách trắng trợn .
Bà là phụ nữ cũng nên giữ cái ĐỨC cho chồng con .
Bà nên suy nghĩ lại đi trước khi qúa muộn . Bà hãy nhớ 
lại những gì bà đã nói với tôi khi bà tự động gọi Điện thoại
cho tôi cách nay mấy tháng ?
Nhà thơ Ngô Minh Hằng với hàng trăm bài thơ CHỐNG
CỘNG thẳng thừng từ gần nửa Thế kỷ qua  thì việc 
" giết " Bà Ngô Minh Hằng cũng dễ hiểu thôi . Kẻ u mê
ngu đần lắm mới không hiểu mục đích này .
Diễn đàn là một nơi mở rộng , tôi rất tin tưởng vào sự
phán xét của mọi người .
Nước nhà đang ngả nghiêng sắp rơi vào tay bọn Trung
quốc , nên dành thời giờ làm những việc có ích .
Đây là Email cuối cùng tôi gửi cho bà . 
Vì là chuyện riêng tư nên Email này tôi không phổ biến
rộng rãi e rằng làm người đọc không thoải mái . Nếu bà
thấy hứng thú xin cứ phổ biến thật rộng rãi Email này .

Nguyễn Tạ Quang

2015-11-13 21:29 GMT-05:00 Hoa Hoang Lan <hoahoanglan011@yahoo.com>:

Xin cảm ơn Ông Trần Bảo Quốc đã vì lẽ phải mà lên tiếng.
Có lẽ ông Nguyễn Tạ Quang nào đó đã có mặt trên các Diễn Đàn và đã biết ít nhiều sự thật về mụ nhà thơ MeMỹMổMề TrungLĩnh NgôMinhHằng nức tiếng gian manh và xảo quyệt này. Trừ khi ông Nguyễn Tạ Quang tự bịt mắt bịt tai trước hàng trăm e-mail tố giác mụ ta.
Tôi cũng không biết mụ MeMỹMổMề TrungLĩnh NgôMinhHằng này có đúng là thứ đàn bà “bần chí tử” không mà cả một lũ đàn ông bu theo con mụ đều bị tai tiếng, khắp nơi chửi rủa, họ & tên bị chôn vùi trong đống sình dơ của công luận như Trần Dõan Thường, Nguyễn Kim Khánh, Hồ Nam Trân. Những đàn ông từng theo
phò con mụ được “sống sót” vì sớm bỏ mụ chạy thoát thân như Chu Tất Tiến, Hùng Thế, Tâm Minh, Tường Giang, Uyên Vũ nhưng đang bị ám sát triền miên trên Net bởi sự cay độc của chính mụ.
Ông Minh, chồng bị tù cải tạo và ông chồng người Mỹ may mà chia tay với mụ nên bây giờ còn sống sót. Không biết các ông TPKB, TMV, Nguyễn Tạ Quang có ngoại lệ để bảo toàn tính mạng không?
= = = = = =

  Email 7- thư ông Trần Qúy Công xin lỗi đã nghe lời xúi giục của bà HHL đánh tôi và ông Phạm Lễ. 
"---------- Forwarded message ----------
From: Công Trần <
tranquicong@gmail.com>
Date: 2016-01-05 17:50 GMT-06:00
Subject: Thư gởi các vị Hoa Hoàng Lan, Phạm Lễ, Ngô Minh Hằng và Trần Việt Chinh
To: Hoa Hoang Lan <
hoahoanglan011@yahoo.com>, Le Pham <phamlewriter@sbcglobal.net>, "Nmh5475@aol.com" <Nmh5475@aol.com>, "J. Tran" <jovitran@gmail.com>
Cc: Tran Qui Cong <
tranquicong@gmail.com>


Kính thưa các vị Hoa Hoàng Lan, Phạm Lễ, Ngô Minh Hằng và Trần Việt Chinh

Tôi Trần Quí Công vì lý do sức khỏe nên đã gần 5 năm qua tôi không còn tham gia bất cứ sinh hoạt nào trên các diễn đàn, kể cả lá thư này tôi cũng phải nhờ tới người con viết dùm. Tuy nhiên thỉnh thoảng qua bạn bè chia sẻ, tôi cũng biết chút đỉnh tin tức. Có một dạo tôi được nghe kể lại là chị Hoa Hoàng Lan gởi lời nhắn kiếm tôi và rồi mới đây tôi cũng được nghe chị Hoa Hoàng Lan, không biết vì hiểu lầm hay cố tình sao đó, đã gắn cho tôi một số mũ mà tôi chưa hề có “đội”.
Hôm nay để làm sáng tỏ những việc liên quan tới những gì chị Hoa Hoàng Lan đang cố gắng vu chụp, tôi xin được trả lời các việc thứ tự như sau.
Trở lại những ngày đầu, khoảng năm 2007 lần đâu tiên nhận được thư của chị HHL gởi riêng cho tôi, xin được làm bạn, sau đó chị HHL gởi cho tôi số phone của chị và chị mời tôi gọi, từ đó thỉnh thoảng tôi và chị có liên lạc qua điện thoại.  Có lần chị tổ chức gây quĩ gì đó (lâu quá tôi quên mất) tôi có gởi giúp chị một số tiền nhỏ. Sau chuyện đó, chị HHL gần như nài nỉ xin địa chỉ để chị gởi biếu tôi một ít sách báo mà chị đã xuất bản.
Lúc đó tôi đang ở chung nhà với gia đình người bạn, họ đông con nên tôi không muốn thư từ gởi về đó vì ngại trẻ con làm thất lạc nếu như tôi không có ở nhà để nhận nên tôi có nhờ địa chỉ của một người bà con tên Trân Việt Chinh, vì đó là cơ sở làm ăn nên thư từ gởi vào lúc nào cũng có người nhận. Sau này nghe nói anh Viêt Chinh khi nghỉ hưu đã sang lại cho người khác. (trong thư tôi gởi cho chị HHL dạo đó, tôi có viết về chi tiết tôi mượn địa chỉ này, nếu chị còn giữ thư đó, xin chị đọc lại). 
Trong gói sách chị HHL gời tặng tôi có hai cuốn sách do chị phát hành đó là Tiếng Vĩ Cầm Xưa và cuốn khác là Gỡ rối tơ lòng ...gì đó. (xin lỗi lâu ngày tôi lại cũng quên tên khống biết có đúng như vậy không)
Còn về chuyện số phone của tôi sao lại được anh Trần Việt Chính dùng, xin thưa là lúc đó, cái phone của tôi mang số 713 775 5972  vì dư dùng và anh Việt Chính vừa bị mất phone nên tôi cho anh ấy mượn. Anh Chính có cơ sở làm ăn tại Houston, thấy số vùng (713) là số nguyên thủy của Houston nên anh rất thích. Thấy thế, tôi tặng anh ấy luôn, sau này anh Chính giữ nguyên hay đổi số khác thì tôi không biết.
Về chuyện diễn đàn Phụng Sự Xã Hội, cả tôi và anh Việt Chinh chỉ là người được yêu cầu giúp đỡ người bạn cùng quê lúc ban đầu mới thành lập, sau này khi diễn đàn đã vững chãi, cá nhân tôi không còn dính dáng đến diễn đàn nữa.
Vào năm 2009 thì phải, có chuyện xung khắc giữa chị HHL và anh Phạm Lễ, theo như chị HHL kể lại cho tôi thì do anh Phạm Lễ hành hung chị HHL trước, nhưng bị chị HHL đánh trả lại v.v...(???)
Lúc đó vì nghĩ quá đơn giản theo những gì "người bạn" HHL kể lại, cũng như sự yêu cầu của chị HHL nên tôi vì bênh bạn mà có viết một số thư công kích xúc phạm đến anh Phạm Lễ.
Củng giống như trường hợp của anh Phạm Lễ, chị HHL vẫn thường kêu tôi giúp chị tấn công thi sĩ Ngô Minh Hằng, và vì quá nể chị HHL nên một đôi lần tôi đã có những thư công kích thi sĩ NMH.
Đến nay dù chuyện đã qua, với tuổi già lại bệnh hoạn, suy nghĩ lại tôi thật sự hối tiếc đã nhẹ lòng mà để tình cảm “bạn bè” không đúng chỗ và đã gây ra sự phiền hà và buồn bực cho những người tôi không quen cũng chưa từng xích mích. 
Vậy đây là lá thư với tất cả chân thành, tôi thành thật xin lỗi anh Phạm Lễ, mong anh bỏ qua những sai lầm của tôi dạo nào đã gây buồn phiền cho anh.
Tôi cũng thành thật xin lỗi thi sĩ Ngô Minh Hằng, vì qúa tin người tôi không tìm hiểu rõ nên đã có những lời xúc phạm đến thi sĩ, mong thi sĩ vui lòng đại xá bỏ qua cho tôi.
Riêng chị HHL, chị hãy thông cảm cho tôi vì trong thời gian qua tôi đã không nhận phone của chị. Tôi cám ơn chị đã gởi tặng tôi hai cuốn sách, nhưng rất tiếc là những tư tưởng chị viết quá cấp tiến, mới lạ, tôi vì tuổi già đã không thích hợp với những suy nghĩ của chị.
Thưa chị HHL, chuyện vui buồn gì rồi cũng có kết cuộc, rất tiếc là tôi đã phải chọn một kết cuộc không theo ý chị muốn, mà theo tiếng nói lương tâm của tôi, làm chị bất bình.
Tôi cũng gởi lời xin lỗi và xin được sự thông cảm đến người bà con Việt Chinh của tôi, vì những việc tôi làm trong qua khứ mà nay anh đang bị hàm oan. Cuối thư, tôi thành tâm cầu chúc cả bốn vị luôn gặp may mắn, bình an cả tâm hồn và thể xác.
 Trân trong,
Trần Quí Công