Monday, October 28, 2013

NHẮN NHỦ






NHẮN NHỦ 
(gởi những người một thời hăm hở xuống đường, chống đối VNCH I & II, một việc làm ít hay nhiều đã góp tay giết chết nền cộng hoà của miền Nam Việt Nam và hôm nay, sau 50 năm vẫn chưa tỉnh mộng.)




Từ Một Chín Sáu Ba, sau đảo chính
Chỉ thấy miền Nam từng bước suy tàn
Và thấy cộng tung ý đồ, hoạch định
Bức tử Cộng Hòa, xâm lược miền Nam !


Bởi phản tặc khi giết Người Chí Sĩ
(Người một đời yêu nước với thương dân)
Là giúp cộng phá tan bao thành lũy
Của chín năm dài xây đắp, canh tân



Giết người xong lại công bôi, tội dựng
Tạo bình phong che tội ác tầy trời
Cho lũ giặc Hồ dã tâm thao túng
Mặc áo nhà tu, dùng đạo phá đời ...



Sau năm tháng những bàn tay đồ tể
Đẫm máu Người Chí Sĩ của dân Nam
Thì đất nước tan nhoà bao uy thế
Vì những biểu dương, chỉnh lý, tham tàn ...


Rồi thành phố cũng vọng về tiếng đạn
Hỏa tiễn Tàu - Nga nát chợ, tan trường
Sư sãi, sinh viên thay Hồ làm loạn
Phật chốn tòa sen cũng hạ xuống đường


Để tháng Tư, mười hai năm sau đó
Dân miền Nam đau đớn mất miền Nam
Cả nước tang thương trong màu cờ đỏ
Quê dấu yêu thành vực thẳm hung tàn


Băm tám năm hơn ba miền khốn khó
Nước Việt Nam nay ngất ngưởng quân Tàu !
Chỉ đảng mừng vì thành tư bản đỏ
Còn dân hiền thành giun kiến ngựa trâu !


Gái Việt thành "hàng" Hồng Kông, Hàn quốc
Trai Việt thành đồ xuất cảng lao nô
Dân Việt thành người mất nhà, mất nước
Trẻ Việt thành "cây", thành cháu "bác" Hồ


Năm mươi năm, đấy, công lao, thành tích
Ai góp tay ngày ấy hỏi vui - buồn
Và có phút nào nhìn đời u tịch
Trên má nhăn, hối hận, giọt sầu tuôn ?


Hay mãi ngây thơ suốt đời mộng mị
Chẳng học được gì dù Bảy Mươi Lăm ! (1975)
Để trí thức, nhà tu, nhà chính trị
Vẫn hân hoan cùng cộng đỏ ăn nằm ???


Thôi,  tỉnh lại, nhìn quê, bờ vực tối
Nhìn đồng bào oan khổ để mà thương
Đừng theo giặc, gây thêm điều lầm lỗi
Mà muôn đời mang tội với quê hương !




Ngô Minh Hằng



Saturday, October 5, 2013

THƠ TÔI ....


 THƠ TÔI ....


Thơ tôi, tôi viết về sông núi
Bằng những ưu tư của cõi lòng
Bằng nỗi đau thương, bằng hận tủi
Và bằng ước nguyện với chờ mong

Cảm ơn người đọc thơ tôi nhé
Đọc tiếng thơ buồn nếu thấy đau
Xin để lòng rung cùng ngấn lệ
Của quê hương cao ngất u sầu

Quê hương nước Việt, quê ta đó
Nhưng có còn của ta nữa không?
Nếu vẫn quê ta, sao Tàu cộng
Ngang nhiên chà đạp giống dân Hồng ?!

Quê hương nước Việt sao Tàu lộng
Cúi mặt, đảng im, chẳng nói gì
Dân đuổi cộng Tàu thì đảng cấm
Tù dân, dựng tội, bắt dân đi ...?

Quê hương nước Việt sao dân Việt
Đảng cướp, đảng thu cả đất - nhà
Nhưng để Tàu xây làng dựng phố
Giang sơn nước Việt hóa Trung Hoa ?!

Quê hương nước Việt sao dân Việt
Bị đảng coi như kiến với sâu ?
Đảng đánh, đảng tù và đảng giết
Xun xoe, đảng lại lạy quân Tàu ???

Đấy, thơ tôi thế, đau vì thế
Tôi viết những gì tôi nghĩ thôi
Viết để giãi lòng người tị nạn
Thương quê, hồn đắng một bên trời

Tiện đây, nhắn đảng đôi dòng nhé
Đảng sẽ tan tành bởi lý do
Dân Việt phục hưng sông núi Việt
Lăng Hồ thành bụi, đảng thành tro !


Ngô Minh Hằng