Thursday, December 29, 2011

XIN NỐI TIẾP CÔNG TRÌNH (Tặng tuổi trẻ Việt Nam trên toàn thế giới)


Cao lên nữa, vượt lên tầm vũ trụ
Hỡi những lòng vì đất nước, quê hương
Hỡi những cánh tay nối liền hoàn vũ
Hỡi lớp sóng thần chuyển động đại dương...
 
Cao lên nữa, vươn lên và đứng thẳng
Cùng năm châu, ngạo nghễ giống Tiên Rồng
Hỡi ánh nến vỡ oà đêm thầm lặng
Hỡi đàn con Tổ Quốc vẫn chờ trông!
 
Đây, sông núi của ngàn đời oanh liệt
Đây, ngựa thần, Phù Đổng đã yên cương
Trống Diên Hồng đã rung lòng hào kiệt
Báo Hoàng Ân, Quốc Toản đã kiên cường!
 
Xin nối tiếp những công trình hiển hách
Gương anh hùng bất khuất thuở Cha, Ông
Hờn vong quốc đã tràn lên sức mạnh
Đã đau nhừ trong ý núi tình sông...
 
Thì hỡi gió! Hãy tung hoành cơn bão
Xóa tan đi bao dấu tích oan hờn
Và hỡi sóng! Cuốn phăng đời tàn bạo
Cứu giống nòi và quang phục giang sơn!
 
Ngô Minh Hằng

TIẾNG GỌI NÚI SÔNG (Thân mến gởi các bạn trẻ Việt Nam còn đang say ngủ trên toàn thế giới)


Hãy thức dậy, hỡi ai còn say ngủ
Và những ai lạc lối hãy quay về
Luật tiến hóa, một vòng quay đã đủ
Bạn hiền ơi, đừng mê nữa, cơn mê...
 
Các bạn hỡi, gọi nhau mà thức dậy
Với niềm tin, ta quyết chí lên đường
Đừng lãnh đạm, thờ ơ như chẳng thấy
Đừng mơ hồ, mờ ảo giữa biên cương!
 
Đã gần đủ một phần tư thế kỷ
Quê hương ta đau đớn dưới hung tàn
Dân tộc ta, bao triệu người khốn khổ
Sao đành lòng làm một kẻ bàng quan???
 
Hãy đứng dậy, hiên ngang như Phù Đổng
Lấy tre ngà đuổi giặc giữ quê hương
Như Quốc Toản, giữa rừng cờ gió lộng
Thanh niên ơi! mau dũng cảm lên đường
 
Hãy đứng dậy, dấn thân vì đại cuộc
Cho Việt Nam sông núi được huy hoàng
Hãy nối chí tiền nhân muôn thuở trước
Đưa giống nòi về đến bến vinh quang!
 
Hãy thức dậy nghe hồn trai rộn rã
Tình quê hương réo gọi ở muôn lòng
Trăm ngọn thác trào dâng về biển cả
Kíp hoàn thành sứ mạng với non sông!
 
Đây tiếng gọi thiêng liêng hồn sông núi
Từ con tim vang động bốn phương trời
Hãy cùng nhau đứng lên xua bóng tối
Quê hương ta chờ ta đấy, ta ơi!!!
 
Ngô Minh Hằng

TIẾNG KHÓC BÊN TRỜI


Ai "về du lịch Việt Nam" (1)
Cho tôi nhắn gởi đôi hàng ai ơi
Rằng tôi thương lắm quê tôi
Vì quê có nửa phần đời ấu thơ
Có lời ru mẹ ầu ơ
Có dòng sông bạc, có bờ tre xanh
Có chiều nắng đẹp như tranh
Áo ai bay trắng Sài Thành như mây
Từ cơn hồng thủy về đây
Thì quê là những tháng ngày thê lương
Em thơ khóc tuổi thơ buồn
Mẹ già ôm nỗi đoạn trường đớn đau
Sinh ly tử biệt nghẹn ngào
Núi sông dưới lớp sóng đàọ Than ôi!
Đỉnh son rợn tiếng ai cười
Vỉa hè mắt lệ ai người chứa chan
Ngục tù nào ngất hờn oan
Ánh đèn nào tạo hàng đàn thiêu thân?
Người về, xin hãy dừng chân
Ghé thăm hoả ngục dương trần lửa reo
Để tai nghe tiếng dân kêu
Mắt kia để thấy muôn điều lầm than
Hỡi người "du lịch Việt Nam"
Về quê, thấy cảnh cơ hàn, có vui ???
Biết chăng, có kẻ bên trời
Thương quê ? Thương lắm. Về chơi ? Không về !
Nhắn người nếu thật thương quê
Nhân quyền xin góp lời thề đấu tranh!

Ngô Minh Hằng

 

XIN NGƯỜI VÀO MỘNG CÙNG TÔI


Sáng nay nhìn lá vàng sân
Mùa Thu ơi, lại một lần tha hương!
Ai đem lá ướp vào sương
Để cho lá buốt từng chương thơ lòng!
Vàng bay theo ngọn thu phong
Lá ơi, lá lạc vào dòng nhớ thương!
Từ quê cách trở đại dương
Mùa Thu vẫn đến nhưng hương không còn
Vết thương vẫn nhức trong hồn
Vết dao vong quốc vẫn tươm máu hồng
Vẫn ray rứt chuyện núi sông
Vẫn canh cánh nợ tang bồng, ơi quê !
Vẫn ao ước một ngày về
Nên mùa Thu lá não nề lá rơi
Xin người vào mộng cùng tôi
Ta xây một cõi vàng trời quê hương
Để cho lá thắm màu sương
Thành mùa lá hẹn trên đường về quê
 
Ngô Minh Hằng

ĐƯỜNG MƠ

 
 
Em đi trong nắng chiều vàng
Gió hôn tà áo, dịu dàng áo bay
Áo bay, áo trắng như mây
Tóc em xanh một dòng đầy như sông
Hương chiều thơm giữa nắng trong
Thơm như hương lúa lên đòng quê xưa
Thơm như hoa nhãn đầu mùa
(Ngày quê hương vẫn còn chưa đỏ trời)
Em đi, bước mộng chơi vơi
Hụt chân, tỉnh giữa quê người. Mộng đau...!
Cắn môi, tím vết thương sầu
Vẫn em, mắt lệ nguyện cầu cho quê
Vẫn em, mộng một ngày về
Nhưng còn anh để trọn thề đó không?
Còn anh với chí tang bồng?
Còn anh xây mộng non sông vàng cờ?
Cho em đi trọn đường mơ...
Giấc vui, tỉnh giữa cõi bờ Việt Nam!
 
Ngô Minh Hằng

Saturday, December 24, 2011

ĐÊM CHÚA GIÁNG TRẦN


ĐÊM CHÚA GIÁNG TRẦN 

(Xin gởi về những người yêu nước trong nhà tù VC tại quê nhà)

 
Giáng Sinh, Hà Nội, Sài Gòn
Phố phường tấp nập, dập dồn người, xe
Quan bà gâ’m lợp, nhung che
Quan ông thù tiếp bạn bè rình rang
Phong bì giá trị là vàng
Ngổn ngang tặng vật, hân hoan lời mừng
Đêm xanh, tiệc đỏ, tưng bừng
Câu cười tiếng nói tưởng chừng thâu canh
Thế mà gần đó, chị, anh
Nhà tù lạnh lẽo, vắng tanh tiếng cười

Giáng sinh nào biết phút vui
Chỉ nghe xiềng xích vang lời khóc than

Khóc rằng bạo ngược tham tàn
Bắt người yêu nước xử gian án tù

Vết nhơ này có thiên thu
Vẫn còn đậm giữa tâm tư loài người!

Tiê’ng  hờn đã vượt ngàn khơi
Tấm lòng trung nghĩa, đất trời chứng tri

Đêm đen rồi phải qua đi
Bình minh rực rỡ, uy nghi, đến ngày

Tôi tin thế giới, đêm nay
Giáng Sinh, Chúa sẽ ban đầy hồng ân
Đêm nay, đêm Chúa giáng  trần...


Ngô Minh Hằng

HAI CHỮ HY SINH


HAI CHỮ HY SINH 
(gởi về những người anh em bên kia giới tuyến)



Ngày anh lên hai, lên bốn
Anh ca: "mơ gặp bác Hồ..."
Ngày anh mười ba, mươì  bốn
Anh vào bộ đội, xây mơ....

Thế là người trai bộ đội
Đường mòn xẻ dọc Trường Sơn
Chiến trường miền Nam mở lối
Bằng con tim ngút căm hờn....
Đảng bảo anh thù giặc Mỹ
Diệt loài đế quốc xâm lăng
Đảng bảo anh thù lính Ngụy
Và anh hăm hở thi hành
Con đường anh đi máu đổ
Lòng anh không thoáng ăn năn
Anh gây bao nhiêu đau khổ
Anh cười chẳng chút băn khoăn
Ngày anh mười lăm, mười bảy
Cùng tin chiến thắng, anh về
Hai chiếc nạng buồn run rẩy
Bóng anh nghiêng nắng đường đê
Tưng bừng đảng khao chiến thắng
Từ quê đến tỉnh reo hò
Anh ngồi trong căn nhà vắng
Nhìn đôi nạng gỗ buồn so
Ngày anh hăm lăm, băm sáu
Toàn dân khốn khổ vô cùng
Đảng ta thành tư bản máu
Giấc mơ ngày nhỏ vỡ tung !!!
Ngày anh bốn lăm, bốn sáu
Đảng ta cắt đất dâng Tàu
Mất đi Nam Quan, Bản Giốc
Lòng anh tê tái thương đau !
Anh ngồi nhìn anh trong kiếng
Hồi lâu anh hỏi anh rằng
Tuổi xanh, máu xương anh hiến
Cho quê, phải đúng quê chăng???
Hay cho lũ người vong bản
Cho bày quỉ đỏ vô lương
Để ngày hôm nay đảng phản
Phản anh, phản cả quê hương
Ơi, máu xương người bộ đội
Đổ ra xây dựng quê mình
Ai ngờ đảng ta lừa dối
Bẽ bàng hai chữ Hy Sinh !



Ngô Minh Hằng

Wednesday, December 21, 2011

NIỆM


Ngày nào đến cuối cuộc chơi
Thì ta thanh thản mỉm cười ta đi
Đôi co thọ yểu ích gì
Thọ chưa hẳn đã diệu kỳ, thăng hoa
Yểu ư ? cũng chẳng phải là
Thiệt thòi, chưa đủ tháp ngà lầu son
Sống sao nghĩa nước tình non
Gia đình xã hội vuông tròn thì thôi
Để khi ra khỏi cõi đời
Ta không thẹn với một người : Chính ta !
 
Ngô Minh Hằng

ĐỜI PHỨC TẠP HAY ĐỜI KHÔNG PHỨC TẠP ?


Đời phức tạp ? Không! con người phức tạp !
Chính người đem lo lắng buộc vào mình
Quay quắt hờn đau bởi những Thất Tình ...
Rồi oán thán rằng cõi đời phức tạp

Đời im lặng, đời không lên tiếng đáp
Nên con người thêu dệt cứ thêm ra
Đời bất công, đời gian dối, đời là ...
Là ... đủ thứ do con người gán tội !

Tội nghiệp cho đời. Nếu đời biết nói
Đời sẽ trả lời đời rất vô tư
Người sẽ vô cùng thanh thản nếu như
Coi tất cả chuyện đời là hư ảo

Nhưng khốn nỗi người đã vì cơm áo
Lại còn vì lòng tham vọng sân si
Tự khóa mình trong ghen ghét, sầu bi
Rồi đau khổ trách cõi đời phức tạp ...

Vâng, cứ trách, đời sẵn sàng thông cảm
Phức tạp hay không, đời biết riêng đời !

Ngô Minh Hằng

Friday, December 16, 2011

LỜI NGUYỆN ĐÊM GIÁNG SINH CỦA NGƯỜI NGOẠI ĐẠO


Chúa ơi, ngày Chúa Giáng Sinh
Là ngày thánh hóa của tình yêu thương
Giục người thế giới bốn phương
Ăn năn, sám hối, hiền lương sửa mình
Mở lòng nhân ái, công minh
Để cùng vui sống hòa bình với nhau
Đem tình nhân loại nhiệm màu
Xoá đi những nỗi biển dâu đoạn trường
Cho mai, cuối cuộc vô thường
Hồn dù cực lạc, thiên đường, thảnh thơi

Thế mà thương quá, Chúa ơi!

Bến mê kia vẫn bao người trầm luân
Chân còn vấp giữa đường trần
Mà không nhìn lại bản thân để rồi ...
Đem dây tự trói lấy đời
Bằng lòng hiểm ác, bằng lời điêu ngoa
Bằng tâm rắn rết, gian tà
Phun người, ngậm máu rồi loa miệng cười!

Khẩn cầu Thiên Chúa Ba Ngôi

Nhân lành xin đổi thói đời đảo điên
Kẻo khi quả báo nhãn tiền
Đời kia thêm nữa muộn phiền, đớn đau
Và khi lià mảnh địa cầu
Hồn không thoát khỏi ngục sâu tự đào!
Vinh danh Chúa Cả trên cao
Con, người ngoại đạo tin vào Hồng Ân

Ngô Minh Hằng

ĐÊM CỰC THÁNH


Chào mừng Thiên Chúa, Ngôi Hai
Giáng sinh giữa chốn trần ai bụi hồng
Giữa rừng tuyết trắng đêm Ðông
Bethlehem qúa lạnh lùng. Chúa ơi!
Giáng sinh, Chúa cứu muôn người
Thi hành Thiên mệnh sứ trời huyền trao
Vinh Danh Thiên Chúa ngôi cao
Mênh mông ân điển, dạt dào nguồn thương
Sáng soi, xin Chúa dẫn đường
Việt Nam thoát khỏi đoạn trường đớn đau
Lệ buồn đã cạn đêm sâu
Dân con, Chúa hỡi, nhìn nhau nghẹn ngào...
Đời không còn tiếng ca dao
Mà là khép, mở tù lao lạnh hồn
Quê nhà oan khổ nguồn cơn
Quê người phản trắc, cội nguồn lãng quên
Mưu sâu, phân tán, đảo điên
Nhìn nhau bằng những tị hiềm. Than ôi!
Đã cùng một mẹ sinh sôi
Mà sao người lại bẫy người . Lạ không?
Chúa ơi, cứu chúng con cùng
Để cho nhân loại vui chung một nhà
Phút giây trời đất thăng hoa
Xin ơn Cực Thánh chan hoà hồng ân.
 
Ngô Minh Hằng

LỜI NGUYỆN ĐÊM GIÁNG SINH


"Vinh danh Thiên Chúa trên trời
Bình an dưới thế cho người thiện tâm"

Đêm Giáng Sinh âm thầm con nguyện
Xin ban cho dân Việt chúng con
Tha hương mấy chục năm tròn
Vững lòng mến Chúa và còn thương nhau
Trong khốn khó buồn đau hoạn nạn
Bày chim Hồng phân tán bốn phương
Chúa ơi, xin hãy chỉ đường
Cho dân nước Chúa một phương quay về
Cho đất Việt màu quê tươi lại
Núi sông kia cho mãi còn xanh
Tiên Rồng, trang sử liệt oanh
Đinh - Lê - Trần - Lý rành rành còn ghi
Bạch Đằng Giang cọc thì vẫn đó
Gò Đống Đa mốc có mờ đâu
Trải qua lắm cuộc biển dâu
Nước con đã đủ thảm sầu, Chúa Ơi !

" Vinh danh Thiên Chúa trên trời
Bình an dưới thế cho người thiện tâm !"

Ngô Minh Hằng

30. 11. 1995