Wednesday, September 28, 2011

TỰ TRÀO - XƯỚNG HOẠ


 Bài xướng
TỰ TRÀO

Sáu mươi lăm tuổi tiếc mình già
Bạn mắng : Ai người trẻ mãi a ?
Cháu chắt cả bày, đừng oán thán
Rể dâu một đám, chớ kêu ca ...
Chẳng giàu cũng đủ no căng bụng
Dẫu khó, chưa từng rách hở da !
Bằng hữu mến yêu luôn nhắc nhớ
Già mà được rứa, muốn chi ha ???
*
Ta nghe bạn mắng ... ta teo ...
Từ nay ...chừa, chẳng eo xèo nữa đâu
Phán chi ta cũng ...gật đầu ....
Ngô Minh Hằng

bài họa 1 

Họa:
Sáu mươi lăm tuổi vẫn chưa già,
Con cháu đầy đàn vui lắm a!
Khi hứng một mình say xướng họa,
Lúc vui cùng bạn họp đờn ca.
Đông về chăn nệm vừa che thịt,
Hạ đến áo quần đủ mát da
Già trẻ đâu cần xem số tuổi,
Mà tùy thái độ, phải không ha???

Xin đừng nghe vội... đã teo…
Hãy còn trẻ chán, chưa xèo mô đâu.
Từ nay cẩn thận cái đầu…

Chánh Minh
19-09-2011




ÐÁP TỪ

Sáu lăm tuổi rứa bảo chưa già
Sự thực đâu nào có thế a !
Viết đã run tay nên ngại viết
Ca luôn hụt giọng chẳng liều ca
Nửa đầu bạc hết từ chân tóc
Toàn mặt nhăn đều mỗi nếp da
Bác dẫu nhân từ không tính tuổi
Nhưng nhìn tất biết, giỡn hoài ha !!!

Chánh Minh, nghe bác mà ... teo
Răng không nhai nổi ... bánh xèo nữa đâu
Có mời, cảm tạ, ... lắc đầu !!!

Ngô Minh Hằng
20/9/2011

Bài họa 2
TỰ TRÀO
bài họa TC

Bảy mươi đã quá, tưởng …chưa già
Trông khỏe như người trẻ đấy a !
Buổi sáng mình vang lên tiếng hát,
Chiều về tớ nhịp xuống bài ca !
Cũng ăn cũng uống, chung hàng họ,
Vẫn tạc vẫn thù, với đại gia.
Bè bạn bấy lâu khen nức nở :
Mần răng được vậy, sướng ghê ha ???
*
Tuổi già thân thể mình… teo
Trông gương : nét mặt eo xèo sao đâu,
Tóc xanh biến mất… trên đầu !
Cũng còn khoái chuyện «QuaCầuGióBay.»
Trịnh Cơ
20/9/2011

 


ÐÙA BÁC TRỊNH
Vâng thưa rằng bác có đâu già
Mới bảy mươi ngoài ngó ...mướt a !
Thơ phú người mời, mời vẫn họa
Nhạc đàn bạn goị, gọi thì ca
Năm châu cũng kể cùng màu máu
Bốn biển nào màng khác sắc da
Sống thế, một trăm còn trẻ chán
Trời già ...Cụ Trịnh chẳng già ha !

Không già thì ngại chi ...teo
Chẳng già nên có ì xèo chi đâu ...
Có già Cụ cũng ...lắc đầu !!!
Bởi vì Cụ đợi..."qua cầu gió bay"

Ngô Minh Hằng
21/9/2011



Họa Đại

Khứa nào dám bảo bạn tôi già
Đây quyết không dung lão ấy a
Cứ lấy niềm vui là xướng họa
Chớ nên buồn tủi hãy đờn ca
Uống thêm yến quế cho tươi dáng
Tẩm đủ sâm nhung sẽ thắm da
Nếu phải lên non tìm thánh dược
Ta nguyền đến hái tặng nàng ha ?

Mắng yêu thì chớ vội vàng… teo
Như ta đây giờ muốn được mắng mà có được đâu
Thôi không dám “họa đại” nữa, không khéo thì mang “đại họa”

Đông Thiên Triết.9/2011


 
GỞI BÁC ÐÔNG

Bác Ðông Thiên Triết ỷ mình già
Nên cứ đùa dai mãi thế a ?
Họa chẳng chọn lời thành đại họa
Ca không lựa nhạc phải đơn ca
Sâm nhung đâu thể hoài xanh tóc
Yến quế nào cho mãi đỏ da
Quí bạn thật lòng thì hãy thử
Vô rừng bắt cọp nấu cao ha ?


Ngô Minh Hằng
29/9/2011

Thursday, September 22, 2011

CHUYẾN TA VỀ



Xưa từ chốn ấy ta đi
Ðến đây trong lẽ huyền vi đất trời
Ðến đây với phận con người
Hai vai gánh nặng nghĩa đời, tình quê
Rồi mai trong chuyến ta về
Là khi rũ sạch nhiêu khê đường dài
Ðất thương ấp ủ hình hài
Trời thương tỏa ánh ban mai sưởi hồn
Thênh thang cuối bản đầu thôn
Ðón ta gió núi mây nguồn vỗ tay
Vườn xưa hoa cỏ hao gầy
Sẽ trùng tu lại như ngày có ta
Làng xưa, buôn bản gần xa
Chợ phiên lại họp như là ngày xưa
Cổng thành tươi lại nắng mưa
Lính trên vọng gác thay tua cổng thành
Ði - về mỏng một đường ranh
Huyền vi tạo vật trời xanh định rồi
Trời đưa ta xuống cõi người
Trời đem ta trở về thôi, một ngày
Khi nào tròn cuộc trả - vay
Thành xưa, bản cũ ta bay trở về

Ngô Minh Hằng

NGAO NGÁN


 
Chao ôi, ngao ngán
Nhìn nước dân mình
Cộng kia đã tạo điêu linh
Thêm mình tạo những bất bình cho nhau !

Ðã cơn quốc nạn
Cộng làm ta đau
Quê hương cộng bán cho Tàu
Ðồng bào cộng bỏ vạc dầu cộng sôi
Ta làm ta lại thêm tồi
Cái ông to tướng, cái tôi kếch xù
"Cái Ông" làm chuyện ruồi bu
"Cái Tôi" gậy múa vù vù vườn hoang
Làm đời đảo lộn thế gian
Làm người cay đắng bẽ bàng nhân tâm

Ðôi lòng xót nước
Ðau khổ âm thầm
Không nói thì để lưng đâm
Nói thì hai phía đạn gầm nát thây
Cô đơn, con én tan bày
Gọi xuân xuân mãi sa lầy phương nao
Xuân không thắm nụ hoa đào
Ðau thương dân Việt nghẹn ngào mơ xuân !
Ôi gương bất khuất Tiền Nhân
Kiêu hùng, đạo nghĩa, nhân luân ... vỡ rồi !!!

 Ngô Minh Hằng

Sunday, September 18, 2011

CŨNG ÐÀNH ...

( gởi người phê bình thơ chi mà buồn quá...viết nhè nhẹ cho đời vui ...)

Người phê bình thơ chi buồn quá thế
Toàn chuyện đau thương, kể tội bạo quyền
Làm người đọc nổi chìm theo dâu bể
Nhè nhẹ đi cho sầu khổ vào quên ...

"Nhè nhẹ đi"... thưa, thế nào là nhẹ ?
Khi nước vui, bút tự nở thơ tình
Còn hiện tại, quê hương ta tăm tối
Dân ta buồn vì áp bức, điêu linh
Thơ nói những gì rất thật, sảy ra
Nếu ai đọc thấy hồn thơ tê tái
Thưa, đấy, niềm đau, hiện tại, quê nhà ...

Thơ rướm máu vì hiện tình đất nước
Ðảng bán Tây Nguyên, Quan - Giốc, Hoàng Sa ...
Sóng dựng biển Ðông, đảng hèn, khiếp nhược
Câm, điếc, mù khi chệt giết dân ta

Trước ngoại nhân, thơ xót người gái Việt
Vàng ngọc đem ra phơi giữa chợ tình
Ô nhục này muôn đời không tẩy hết
Như bọn tội đồ vỗ ngực quang vinh !

Như đảng gian manh dựng tuồng, kết tội
Những người dân yêu lẽ phải, yêu quê
Rồi dùng luật rừng vô nhân, bỉ ổi
Ðể nhốt dân tù bất luận cười chê

Thơ tố cáo bạo quyền, loài gian ác
Sai công an đi đánh giết dân lành
Quan chức nhà Hồ mua dâm, trắng án
Nạn nhân tù, kêu chẳng thấu trời xanh !!! ( * )

Từ tỉnh đến quê, người dân chịu đủ
Ách đau thương mà đảng buộc dân vào
Ðảng mài vuốt nanh cho bày ác thú
Để chỉ ăn tươi nuốt sống đồng bào

Quê buồn thế, thơ làm sao vui được
Người chê thơ, chê nữa, cũng đành thôi
Khi tận tuyệt loài giết dân, bán nước
Thơ sẽ thăng hoa, rạng rỡ, thưa người ...

Ngô Minh Hằng
* ‘Ðơn kêu cứu’ xuất hiện trên Internet
HÀ GIANG 12-2 (NV) - Cuối tuần qua, hai lá đơn tố cáo chủ tịch UBND tỉnh Hà Giang và một số quan chức địa phương, gồm cả công an, giám đốc “Ngân hàng Chính sách” của hai “bị cáo” môi giới mại dâm trẻ vị thành niên phổ biến trên Internet.
Hai “Ðơn Kêu Cứu” viết tay của bị cáo Nguyễn Thị Thanh Thúy, sinh năm 1992 và bị cáo Nguyễn Thúy Hằng, sinh năm 1991, gửi cho “các bác, các cô, lãnh đạo đảng và nhà nước” nêu tên những người đã “quan hệ tình dục” với hai “bị cáo”.
Các lá đơn cũng nói họ không những bị hiệu trưởng Sầm Ðức Xương ép quan hệ tình dục mà còn bị ép quan hệ tình dục với bạn bè của ông hiệu trưởng.
Phiên tòa phúc thẩm ngày 1 tháng 2 năm 2010 ở Hà Giang đã trả lại hồ sơ cho tòa sơ thẩm để bắt đầu lại vì, như các luật sư biện hộ đã nêu ra, phiên xử sơ thẩm hồi tháng 11 năm ngoái đã hoàn toàn vi phạm thủ tục hình sự tố tụng. Không những vậy, cán bộ công an điều tra đã gian trá ngay từ đầu, bị hai cô gái tố cáo trong phiên tòa phúc thẩm.
Luật sư biện hộ nói rằng hai cô gái nói trên là nạn nhân của không những là ông Sầm Ðức Xương, mà còn là nạn nhân của một hệ thống tư pháp, an ninh không lương thiện, không đạo đức.
Trong đơn kêu cứu của nạn nhân Nguyễn Thị Thanh Thúy, cô khai nhớ rõ tên của 6 người, một số có cả số điện thoại. Ðó là các ông Ðinh Xuân Hùng, giám đốc Ngân hàng Chính sách tỉnh, điện thoại: 09-132-71307. Ông Nguyễn Trường Tô, chủ tịch UBND tỉnh Hà Giang, điện thoại: 09-132-71133. Ông Tấn, công an tỉnh, em của một giám đốc công an tỉnh, điện thoại: 09-120-61622. Ông Ðịnh, phó chủ tịch huyện Vị Xuyên. Ông Thành, giám đốc doanh nghiệp, điện thoại: 09-121-44888. Ông Dũng, lái xe bưu điện tỉnh.
Trong đơn của nữ sinh Nguyễn Thúy Hằng, ngoài tên ba ông Sầm Ðức Xương, Nguyễn Trường Tô và Ðinh Xuân Hùng là “khách hàng”, còn có các ông Bích (trưởng ban tổ chức công an tỉnh), ông Tiến (công an tỉnh), ông Hướng (cán bộ hải quan cửa khẩu Thanh Thủy) và ông Minh (công an Hà Giang).
Ngày 28 tháng 1 năm 2010, khi đang diễn ra phiên xử phúc thẩm, ông Hoàng Minh Nhất, bí thư tỉnh ủy Hà Giang, nói với báo Thanh Niên là “Hiện nay tòa đang xử, chúng tôi không can thiệp. Sau khi xử xong, tỉnh ủy sẽ yêu cầu các cơ quan liên quan kiểm điểm xem có vi phạm về tố tụng, để lọt người lọt tội. Nếu có sai sót sẽ xử lý đến cùng”.
Còn việc các bị cáo khai ra danh tính một số cán bộ trong tỉnh mua dâm, ông Nhất “khẳng định” với báo Thanh Niên là “Chúng tôi không bao che, bưng bít cho bất cứ ai. Khi vụ việc được làm rõ sẽ tiến hành xử lý về mặt đảng, theo quy định pháp luật”.
Trong phiên xử, hai cô gái đều khai có “quan hệ tình dục” với ông hiệu trưởng nhiều hơn một lần. Nhưng ông Xương lại nói ông bị “liệt dương” từ 3 năm qua, không làm ăn gì được.
Trong phiên xử phúc thẩm, báo Thanh Niên nói Luật Sư Trần Ðình Triển (Ðoàn Luật Sư TP Hà Nội), người tham gia bào chữa cho 2 bị cáo Thúy và Hằng, “cho biết đầu buổi sáng ông gửi đơn kêu cứu của các bị cáo đến HÐXX. Trả lời HÐXX trong phần thẩm vấn, bị cáo Hằng và Thúy cũng đều kêu oan và xin thay đổi lời khai với lý do những lời khai trước đây tại cơ quan điều tra là do bị mớm cung, ép cung hoặc đã bị thay đổi lời khai. Ðặc biệt, các bị cáo cho rằng bị cơ quan điều tra (CQÐT) ép viết đơn từ chối luật sư dù đang trong độ tuổi vị thành niên. Tương tự, bị cáo Xương cũng kêu đã bị oan sai.”
Không biết những lá đơn đó có phải là hai lá đơn kêu cứu được phổ biến trên Internet hay không.
Cũng trong phiên tòa phúc thẩm “Ðáng chú ý, trả lời HÐXX, bị cáo Hằng và Thúy khai quan hệ tình dục với bị cáo Xương không có động cơ vì tiền mà do bị dọa đánh tụt điểm hoặc hạnh kiểm. Thúy và Hằng còn bị Xương ép gạ gẫm một số bạn học khác quan hệ tình dục với cả bạn bè của ông Xương. Khi các bị cáo quan hệ xong, ai cho bao nhiêu tiền thì lấy, không đòi hỏi”, theo Thanh Niên tường thuật.
Phiên tòa sơ thẩm ngày 6 tháng 11 năm 2009 đã kết án hiệu trưởng trường Việt Lâm, Sầm Ðức Xương, 53 tuổi, 10 năm tù về tội mua dâm trẻ em. Nữ sinh Nguyễn Thúy Hằng (19 tuổi) bị kết án 6 năm tù và nữ sinh Nguyễn Thị Thanh Thúy, 18 tuổi, bị kết án 5 năm tù với cáo buộc “môi giới mại dâm”.
Ông Xương thì kêu oan vì “liệt dương”, còn Hằng và Thúy cũng kêu oan và nói mình chỉ là nạn nhân, bị ông Xương ép buộc tình dục và dẫn bạn gồm 15 nữ sinh từ 13 đến 17 tuổi không những “mua vui” cho ông Xương mà còn cho nhiều người bạn của ông là quan chức cao cấp hay doanh nghiệp máu mặt trong tỉnh.
Báo Người Cao Tuổi sau khi xì ra tên ông chủ tịch UBND Hà Giang mua dâm trẻ vị thành niên đã phải sửa lại bản tin và bôi bỏ đoạn này. Những tờ báo khác có viết những gì liên quan tới đám quan chức mua dâm trẻ em cũng đều sửa lại.
Hai tuần lễ đã qua, người ta thấy ông bí thư tỉnh ủy Hà Giang vẫn kín tiếng.

Thơ thẳng thắn, vô tư, không phe phái

Saturday, September 17, 2011

NHẮN NHỦ NHỮNG AI....

(Gởi những ai có ý tưởng mập mờ, phản dân phản nước, tiếp tay thực hiện ý đồ nghị quyết 36 của đảng cộng sản Việt Nam)

Đừng mơ ngủ cũng đừng gian độc nữa
Cờ đỏ kia làm đất nước điêu tàn
Bao thế hệ đảng vùi trong máu lửa
Tù ngục, gông xiềng, oan ức, dã man!


Dân đều biết đảng độc tài thống trị
Bản chất tham tàn, bạo ngược, dâm ô!
Vô nhân đạo, không nâng cao dân trí
Cốt ngu dân mà thực hiện ý đồ!

Hãy nhìn lại quê hương bằng khối óc
Bằng con tim chân thật giống Tiên Rồng
Để thấy đảng, một lũ người hiểm độc
Bức hại giống nòi, bán đất Cha, Ông!!!



Để thấy xót xa nhìn đời băng hoại
Xã hội loạn cuồng, mẹ bán trinh con!
Lên sáu, lên mười nhập băng, làm gái
Trộm cướp, dối gian, đạo nghĩa suy mòn !


Để thấy đảng viên, đôi người hiểu biết
Vì công tâm, đòi dân chủ, nhân quyền
Đảng vội vã gán cho là Gián Điệp!
Và nhốt họ tù oan ức, triền miên !



Để thấy đảng đắm mình trong tội lỗi
Trên máu xương, tàn bạo đặt ngai vàng
Khi quyền bính bạc tiền tràn quốc nội
Đảng chuyển ra ngoài tiếp tục mưu gian


Đấy, cờ đỏ, cờ vô thần, cộng sản
Làm nước, dân đau khổ đã vô cùng
Kẻ vô đạo mới nói lời cuồng phản
Rằng hợp hòa, đừng Vàng - đỏ riêng chung !

Lá cờ Vàng là hồn thiêng dân tộc
Biểu tượng Tự Do, Dân Chủ, Công Bình
Dưới lá cờ Vàng, Việt Nam được sống
Sống an vui thực hiện ước mơ mình !


Hãy thức tỉnh, đừng mê cuồng, mộng mị
Đừng mập mờ nham hiểm trắng bôi đen!
Vì Tổ Quốc, ngọn sóng thần Lương, Trí
Sẽ công minh xoá sạch mọi hư hèn !


Ngô Minh Hằng

QUAN ÐIỂM

(Kính gởi Ðồng Bào Việt Nam tị nạn VC khắp nơi trên thế giới, đặc biệt tại Hoa Kỳ. Xin Ðồng Bào đề cao cảnh giác, nhận diện và xa lánh những kẻ phản bội Chính Nghĩa Quốc Gia, nối dài tay cho Việt cộng, hoặc những kẻ đi hàng hai, chủ trương hoà hợp hòa giải, đang len lỏi trong Cộng Ðồng Việt NamTị Nạn vc của chúng ta với chủ đích đánh phá, tung hoả mù, gây chia rẽ làm lợi cho VC.)

 


Trong tình quen biết, ai ơi,
Ðề cao cảnh giác những người quanh ta
Nếu như Chính Nghĩa Quốc Gia
Ta đi đường thẳng, người sà lối ngang

Nếu như với lá cờ vàng
Không chung một ý, không mang một tình
Ta mau cảnh báo chính mình
Kẻo khi tai họa nảy sinh, phiền hà


BỞI NGƯỜI CHÂN CHÍNH QUỐC GIA
ÐAU HỜN VONG QUỐC, BÔN BA PHẬN HỜI
THÌ KHÔNG LẠY GIẶC LÀM TÔI
CŨNG KHÔNG CÙNG CỘNG VUI CHƠI, TẠC THÙ !
KHÔNG XUYÊN TẠC, CHẲNG HOẢ MÙ
BẮT TAY VỚI GIẶC, ĂN DƠ, LÀM GIÀU
DÂN ÐAU, MẶC CỘNG CƯỠI ÐẦU
NƯỚC HỜN, MẶC CỘNG CỐNG TÀU, XÉ TAN !!!


Kẻ mà phản bội giang san
Còn ai để chúng nể nang, biết điều
Ngại gì thực hiện quái chiêu
Miễn sao tư lợi thật nhiều, chúng thâu
Ngại gì bia miệng nghìn sau
Danh hư, vị hão, đạp nhàu quê hương
Ðã loài vong bản, bất lương
Cúi đầu luồn giặc là phường lưu manh


Thì ta xa chúng cho nhanh
Kẻo không, lắm chuyện chẳng lành, hại ta !


Bao gương phản bội xảy ra
Cho người chân chính Quốc Gia thế rồi....
Nên trong quen biết, ai ơi,
Ðề cao cảnh giác, kẻo thời đắng cay ...


Ngô Minh Hằng

KHÓC MỘT NGƯỜI TÙ

(Kính điếu Hương Linh Người Chiến Sĩ kiên cường Trương Văn Sương)

Trương Văn Sương ! Trương Văn Sương !
Hỡi người chiến sĩ can trường vô song
Chim kia còn tránh cây cong
Nhưng anh thách thức cùm gông cộng thù
Nên anh về với cõi bờ
Kiên cường anh dũng dưới cờ, đấu tranh
Hỡi ơi, mộng lớn chưa thành
Sa cơ, giặc cộng nhốt anh ngục tù
Một thân ngàn trận đòn thù
Băm ba năm lẻ mịt mù tháng năm
Ðêm thì sương buốt đất nằm
Ngày thì nóng bỏng trời hầm, nắng thiêu
Thuốc không, khoai sắn chẳng nhiều
Chân tay anh khắc bao nhiêu dấu cùm
Trước bày miệng sấu, nanh hùm
Lòng anh như thép càng nung, càng già
Lập trường kiên định Quốc Gia
Bao năm gian khổ không nhòa, không phai

Bỗng tin sét đánh bên tai
Anh đi vào giấc mơ dài ngàn thu
Ôi anh đã chết trong tù
Bởi vì Việt cộng trả thù dã man !!!
Chết mà khí phách hiên ngang
Rạng ngời Chiến Sĩ Việt Nam kiêu hùng
Chết mà Nam - Bắc -Tây - Ðông
Bao tim nhức nhối, bao lòng xót xa
Chết mà bia ngọc chữ ngà
Sử xanh dân tộc sơn hà ghi tên
Ghi rằng đất nước ba miền
Mất anh, mất lưỡi gươm thiêng hào hùng
Thiệt thòi cho cả núi sông
Ơi gương dũng cảm, ơi lòng sắt son
Chết mà chẳng được gặp con
Sống không gặp vợ, thân mòn lao lung !
Hỡi ơi, đất nước thì chung
Mà bao giông tố bão bùng lại riêng !!
Anh đi thì phận đã yên
Kiếm cung, món nợ thiêng liêng đã rồi
Nhưng còn sông núi anh ơi
Một bày bán nước, giết người vẫn kia
Quê hương dân tộc não nề
Vẫn chờ người chẳng quên thề nước non ...


Tiễn anh thơ lệ lăn tròn
Tình thơ bao đoạn ý còn chơi vơi
Nén hương xin thắp bên trời
Gởi về cố xứ khóc người trung kiên
Hồn anh cùng núi sông thiêng
Xin về phù hộ ba miền dân ta
Ðấu tranh, giải đảng cộng tà
Giang sơn đòi lại cho nhà Việt Nam !

 Ngô Minh Hằng
Tài liệu thu thập trên Net:
Ông Trương Văn Sương, cựu sĩ quan Việt Nam Cộng Hòa, qua đời ngày 12/09/2011 trong trại tù Nam Hà sau thời gian được cho là bị bệnh tim và huyết áp cao.
Ông thụ án tù sáu năm ở một trại "cải tạo" ở Quảng Bình sau năm 1975.
Sau khi được thả, ông trốn sang Thái Lan, đi theo nhóm phục quốc của ông Trần Văn Bá, tổ chức kế hoạch đưa người và vũ khí vào Việt Nam.
Trần Văn Bá bị Việt cộng kết án tử hình năm 1985. Trương Văn Sương bị tuyên án chung thân năm 1983. Tổng cộng, Ông bị VC giam tù hơn 33 năm.

Saturday, September 10, 2011

Giọt Lệ Chín Năm

( Giọt lệ xót xa tiếc nhớ những nạn nhân ngày 11/9/2001 tại Hoa Kỳ)
Chín năm giọt lệ chưa vơi
Của người sống khóc thương người thiên thu
Đành rằng rồi cũng phù du
Nhưng sao nỗi chết thảm như thế này !!!
Chết mềm bởi đám khói cay
Chết nung vì lửa của bày bất nhân
Chết trong kinh hoảng, thất thần
Chết không nhắn được người thân một lời
Chết khi mộng vẫn còn tươi
Công danh hứa hẹn, bước đời thênh thang
Chết không được chết bình an
Chẳng như cái chết nhân gian, luật thường
 
Chín năm, giọt lệ màu sương
Của người tị nạn tha hương khóc Người
Cầu xin Người hưởng phước Trời
Linh siêu hồn thoát về nơi vĩnh hằng

Ngô Minh Hằng
11-9-2010

NỖI ĐAU KHÔNG NGỜ

(Cho nỗi đau ngày 11 tháng 9 năm 2001)
 
 
Bao nhiêu người chết biết không
Bao nhiêu sinh mạng đỏ hồng lửa thiêu
Ân tình, máu thịt, thân yêu
Mà ai tàn nhẫn gây điều ly tan
Mẹ buồn mất dấu con ngoan
Chồng đau mất vợ lệ tràn rèm mi
Con mất cha, cháu mất dì
Trẻ thơ mất mẹ còn chi tuổi hồng !
Vợ hiền hơ hải tìm chồng
Sau tin ngọn lửa tàn hung giết người
Than ơi, ai tạo cảnh đời
Ngẩn ngơ, đau đớn, ngàn ngươì nhìn nhau
Nhìn nhau, lệ đỏ, lòng đau
Giọt theo từng giọt thảm sầu long lanh...
Hỡi ơi, giữa chốn thanh bình
Mà sao tang tóc điêu linh hận thù ?!
Lửa cao khói tỏa mịt mù
Kinh hoàng, không tưởng, không ngờ, Trời ơi !
 
Trời cao có thấu chăng trời
Bàn tay ác qủy giết người tinh vi !!!
 
Ngô Minh Hằng

Ngọn Nến Tiếc Thương

(Để tưởng nhớ hàng ngàn nạn nhân ngày 11/9/2001)
  
                                                               
Tay châm lửa, thắp vàng cây bạch lạp
Lòng nghẹn ngào, xúc động, mắt nhoà cay
Tháng Chín đây, ngày Mười Một, hôm nay
Một năm chẵn. Xin nghiêng mình tưởng nhớ

Ơi những muà xuân giữa đời rực rỡ
Những tương lai bát ngát một màu xanh
Bỗng phút giây, mộng biếc vỡ tan tành
Trong biển lửa, bao ngàn người chới với

Có những người chồng chết không kịp trối
Mặt còn ghi bao dấu tích kinh hoàng
Có mẹ gọi con, nức nở, vội vàng
Trong điện thoại rồi tay rời điện thoại !

Có những người yêu tìm nhau tê tái
Giữa điêu tàn, còn duy nhất, bàn tay
Có những trẻ thơ lên một, lên hai
Đôi mắt đỏ, ôm hình đi tìm mẹ !

Ôi, Nữu Ước hay A Tỳ, tận thế
Mà tro than sau tiếng nổ vang trời
Có những thây không nguyên vẹn hình người
Chết lần nữa, oan hờn trong lửa đỏ

Màu buồn thảm bao trùm lên thành phố
Lên muôn người, lên bốn cõi nhân gian
Hai toà nhà, dấu tích một kỳ quan
Của thế giới, cũng tan tành, bụi đất !

Đây, ánh nến, hỡi những hồn oan khuất
Ở nơi nao, xin tìm lối quay về
Xin nhập vào Ngọn Nến Tiếc Thương kia
Và chứng giám cho chút lòng tưởng nhớ

Tôi vì chữ tự do, tìm đất hứa
Người vì lòng nhân đạo, mở đôi tay
Cho tôi xin chia xẻ nỗi đau này
Vì ơn nghĩa, vì tấm tình nhân loại

Vì tang tóc do bàn tay phá hoại
Thấy tóc tang, tôi thông cảm, đau buồn
Bởi Việt Nam tôi cũng đã đau thương
Và cũng bị người ta làm tan nát

Người ta cũng không nương tay tàn sát
Dân nước tôi, nhiều lắm, những người trai
Chết thảm thương khi xuân thắm còn dài
Khi mơ ước chưa hồng màu mộng chín

Thắp ngọn nến, tôi đau buồn, tưởng niệm
Bao ngàn người oan khuất, chết đau thương
Dẫu Thiên Đàng hay Tám Hướng, Mười Phương
Thì thế giới vẫn đau lòng ghi tạc

Xin dịu nhé những đau buồn ai oán
Rồi công đền, tội trả sẽ phân minh...
Tôi ước dân tôi cũng được công bình
Bởi họ cũng chết dưới tay cuồng tặc

Xin Ngọn Nến Tiếc Thương kia, đừng tắt
Cho những hồn vô tội dịu hờn đau ....



Ngô Minh Hằng
Ngày 11.9.2002