Friday, December 6, 2013

THU KHÁCH




THU KHÁCH



Chiếc lá vàng rơi rất nhẹ nhàng
Thu ơi, có phải bóng Thu sang ?
Từng mùa lá đổ đau lòng khách
Rừng cũ bừng hương cũ rộn ràng

Đá hỡi, Thu về, núi biết không ?
Cường toan vẫn đó, đục dòng sông
Hồn Thu hẳn xám màu mây xám
Và gió Thu than đến não nùng !

Rừng nhớ ta không ? Lá nhớ không ?
Mà ta se sắt, nhớ vô cùng
Nhớ Saigon ấy, ngày vui ấy
Nhớ bước chân say tuổi nguyệt hồng !

Nhớ những mùa Xuân áo mới tinh
Mới như Mồng Một, Tết quê mình
Lòng tươi trăm cánh, reo cùng pháo
Mắt liếc duyên nhau, mắt đắm tình !

Cây phượng trường xưa lá có xanh
Còn hoa không nhỉ, đỏ trên cành
Mà ve vẫn hát trong hồn khách
Du khúc thương ca, mộng thái bình

Ôi thuở trời mây bến Bạch Đằng
Dòng sông ai ướp đến vàng trăng
Tươi lên má thắm, môi hồng ngọc
Giây phút trao hôn, nụ vĩnh hằng !

Rồi một chiều buồn của tháng Tư
Quê hương nhuộm đỏ bóng quân thù
Mặt trời không sáng phương Đông nữa
Bốn phía mây đen, lửa ngục tù !

Huyền thoại, xa xăm những tiếng cười
Ba miền máu, lệ tiếp nhau rơi
Đưa ta về lại thời hoang sử
Sống kiếp lầm than chẳng giống người !

Lập quốc, năm dư có bốn ngàn
Phế hưng, hưng phế, giấc phù tang
Nhưng chưa một lúc tình sông núi
Đến thế, đau thương dưới bạo tàn !

Thu khách ai ơi, xót nhớ quê
Nắm tay mà hẹn buổi ta về !
Lá cờ chính nghĩa mang hồn nước
Đang đợi chờ ai bỏ bến mê



Ngô Minh Hằng


No comments:

Post a Comment