Sunday, January 15, 2012

TA ĐÃ THẤY


 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
(Cho một ngày vui trên quê hương và dân tộc VN)
 
 
Ta đã thấy những mầm măng đang lớn
Tắm sương hiền, tuổi mộng sẽ vươn cao
Trong hiên ngang và dũng cảm, tự hào
Của trí tuệ, lương tâm nòi giống Việt
 
Ta đã thấy gánh non sông, trách nhiệm
Chẳng ngại ngần, tuổi trẻ ghé đôi vai
Đã dấn thân dù gian khổ đường dài
Để đem lại vinh quang cho đất nước
 
Ta đã thấy trận cuồng phong báo trước
Bởi bão ngầm cuồn cuộn sóng triều dâng
Bởi lòng người trong áp bức, vô nhân
Đã đến lúc nổ tung ngàn núi lửa
 
Ta đã thấy những hung thần mục rữa
Những lá bùa, câu chú chẳng còn linh
Những dối gian độc ác hiện nguyên hình
Những huyền thoại điêu ngoa phơi nọc độc
 
Ta đã thấy một bình minh ngà ngọc
Rạng rỡ trời, xua bóng tối, đêm đen
Xuân đã về và những tiếng chim quen
Sẽ ríu rít hát mừng trong nắng mới
 
Ta đã thấy non sông ta mở hội
Người mẹ quê mắt ướt đón con về
Em bé reo mừng, diều rợp đường đê
Cô thôn nữ má hồng màu yếm lụa
 
Ta đã thấy ngày tàn cho bạo chúa
Sao ngươi còn đắm đuối giữa sông mê ?
Tỉnh ra đi mà biết nẻo quay về
Với chính nghĩa, với quê hương, dân tộc
 
Để hàn gắn nỗi đau thương tang tóc
Cho cuộc đời đẹp lại những niềm mơ
Tỉnh đi thôi, tổ quốc vẫn mong chờ !!!

 
Ngô Minh Hằng

TIẾNG HÁT VIỆT KHANG





TIẾNG HÁT VIỆT KHANG


Mời Các Bạn nghe tiếng hát Việt Khang
VIET NAM TOI DAU (Click here)
ANH LA AI (Click here)



Việt Khang !
Nghe em hát mà tim tôi rướm máu
Mà Hoàng Sa, Bản Giốc dậy căm hờn
Em đã hát lời quật cường, tranh đấu
Ðiểm mặt tội đồ bán đứng giang sơn!

Em đã hát tiếng muôn đời bất khuất
Cảm ơn em, ơi tiếng hát can trường
Chấp nhận tù đầy với bao nanh vuốt
Tiếng hát tung trời, lồng lộng muôn phương

Như dũng tướng xông pha ngoài chiến địa
Mỗi lời ca là muôn vạn binh hùng
Là súng lệnh tiến lên đường chính nghĩa
Phá gông xiềng đòi toàn vẹn núi sông

Ðòi quê Việt trả về cho dân Việt
Ðòi biển xanh cho ngư phủ vẫy vùng
Ðòi Bản Giốc, Nam Quan từng phân diện
Ðòi Hoàng Sa cho hải sử oai hung

Tiếng em hát là lời đau đất nước
Là ngọn triều, là núi lửa, là gươm
Ðã xoáy mạnh vào Vết Thương Tổ Quốc
Máu vỡ ra từng mạch ngút căm hờn

Máu của Quang Trung, máu người Trưng Triệu
Máu của dân lành đỏ Tháng Tư Ðen
Máu Mậu Thân, máu Việt Nam trung hiếu
Sôi sục oan cừu trong tiếng hát em ...

Ơi, tiếng hát làmrừng rung, biển động
Lay thức người say độc chất, ngủ quên
Tiếng hát hào hùng, tiếng hờn dân tộc
Giục giã lòng yêu nước đứng vùng lên

Em thét gọi và quê đang bừng tỉnh
Ðang vươn vai cho một cuộc lên đường
Lòng dân quyết như ý trời đã định
Khang ơi, Hoa Lài sẽ ngát quê hương ...


Ngô Minh Hằng

Việt Nam Tôi Đâu - VIỆT KHANG sáng tác và trình bày

Saturday, January 14, 2012

EM NƠI NÀO, VIỆT KHANG ??? EM ÐÂU RỒI, VIỆT KHANG !!!

Mời các bạn nghe tiếng hát Việt Khang

VIET NAM TOI DAU (Click here)
ANH LA AI (Click here)




EM NƠI NÀO, VIỆT KHANG ??? EM ÐÂU RỒI, VIỆT KHANG !!!


Sau hai bản nhạc hào hùng
Sục sôi lòng yêu nước
Em đánh thức người ngủ mê vì say độc dược
Và hỏi bạo quyền: "VIỆT NAM TÔI ÐÂU ?"
Một câu hỏi tất nhiên của bất cứ ai trên trái địa cầu
Khi thấy quê mình sắp mất
Ðể trả lời
Ðảng bắt em nhốt vào nơi bí mật

Em nơi nào, Việt Khang ???
Em đâu rồi, Việt Khang !!!

Hỡi con dân của nước Việt Nam
Xin hãy nhận ra điều nghịch lý
Rằng đất nước Việt Nam từ bao thế kỷ
Xương thịt Tiền Nhân bồi đắp mà thành
Tiếp theo là bao thế hệ cha anh
Ðã giữ gìn bằng máu
Thế mà hôm nay một bày thảo khấu
Cắt tơi, bán đổi cho Tàu
Ðể lòng em đau
Và em lên tiếng hỏi
Khi em hỏi thì bị người bắt trói

Em nơi nào, Việt Khang ???
Em đâu rồi, Việt Khang !!!

Em đau lòng khi người bán giang san
Bán rừng, bán biển
Khi dân Việt Nam bị Tàu coi như giun kiến
Ðảng cúi mặt làm ngơ
Nhưng cướp của dân thì đảng cướp từng giờ
Nhét đô la đầy túi
Xót dân tộc giang sơn oan hờn nhục tủi
Em thét vang, rúng động địa cầu
Em làm đảng sợ run, tức tối, nhức đầu
Bằng lời ca hào hùng, bi phẫn
Bằng câu hỏi cho lũ người bất lương, tán tận
"ANH LÀ AI ?"
Anh là ai và cớ sao tàn nhẫn ?
Ðánh chúng tôi như đánh kẻ thù ???











Việt Khang ơi,
Trả lời em, đảng bắt nhốt em tù
Ôi, chế độ gì mà bất nhân, trở tráo
Chế độ gì mà cướp dân từng chén cơm, manh áo
Cướp đất, cướp nhà
Nhưng khúm núm cúi đầu dâng cộng đảng Trung Hoa
Quan Ải, Hoàng Sa, Tây Nguyên, Bản Giốc ...
Và dân hỏi thì vuốt nanh tàn độc
Nhốt tù, khủng bố, thủ tiêu,
Nửa thế kỷ hơn đảng giết qúa nhiều
Tinh hoa đất nước
Ôi, đảng, một bày côn đồ bạo ngược

Em nơi nào, Việt Khang ???
Em đâu rồi, Việt Khang !!!

Ngô Minh Hằng

Friday, January 13, 2012

LỜI CÁNH CHIM RỪNG (Gởi chiếc lồng chim)




Chim kia nếu hót có hay
Xin cho chim hót gọi bày đầu non
Bao la dưới đỉnh trời tròn
Quản chi năm tháng véo von gọi đàn
Nếu chim xa cảnh non ngàn
Lồng vàng khóa ngọc huy hoàng nhốt chim
Thì buồn, chim sẽ lặng im
Và không hót nữa lời tim cho đời
Bởi chim thiếu vắng bầu trời
Tự do, rừng thẳm biển khơi, tung hoành ...
Núi sông… nhuộm đỏ... tô xanh
Làm sao chim hót cho thành lời hay !?
Thôi chim xin cứ ... thế này
Xoải đôi cánh trắng chim bay trên ngàn
Quê hương còn ách bạo tàn
Thì chim còn hót gọi đàn, thế thôi ....
Lồng son xin để cho người
Núi rừng kia với chim trời của nhau ....
 
Ngô Minh Hằng

ANH LÀ AI ???

(Ðể đáp lời một nhà văn ở VA, người đã  hai lần nói với tôi trong điện thoại: "Thơ của chị chỉ có mình đọc với nhau thôi chứ có thằng VC nào nó đọc.  Mấy chục năm chị làm thơ đấu tranh thế, có thằng VC nào nó bị chết chưa...")


" Mấy chục năm chị làm thơ tranh đấu
Việt cộng, thằng nào nó bị chết chưa ?..."
Ôi, anh nói nghe như là xôi đậu
Người Quốc Gia ai nói thế bao giờ ...
 
Anh còn bảo "những bài thơ chị viết
Thì chỉ có mình đọc với nhau thôi
Việt cộng, thằng nào đọc đâu mà biết
Viết mãi làm chi phí sức, mệt người ..."

ANH LÀ AI ? mà sao anh nói rứa ?
Sao anh biết rằng cộng chẳng đọc thơ
Dân nước hờn đau anh không tiếp lửa
Mà lại buông lời tiếu mạ ngon ơ !
 
Cộng không đọc hay là anh không thích
Việc tôi làm, tôi sẽ chẳng ngưng đâu
Tôi viết từ lòng, không do chỉ định
Khác ý anh nên anh thấy nhức đầu ...?
 
Nếu cộng sợ đòn, ghét thơ, chẳng đọc
Nhưng còn anh, sao anh lại bất bình ?
Thơ tôi thế, dù là thơ con cóc
Tôi viết bởi vì tôi phải đấu tranh
 
Tôi viết vì tôi mang hờn vong quốc
Vì nước dân tôi oan khổ, đọa đầy
Cứ hù dọa, thơ không hề khiếp nhược
Cứ chê khen, thơ cũng chẳng hao gầy
 
Anh bảo thơ tôi không làm cộng chết
Viết chẳng ích gì, tổn sức, hao công
Ô, nếu thế thì tôi càng phải viết
Viết đến ngày nào quang phục non sông !
 
Viết để nói lên muôn vàn sự thật
Bởi đảng độc tài đàn áp dân tôi
Bởi đảng gian hùng, đoạt nhà, cướp đất
Ðảng bán non sông, diệt đạo, phá đời ....
 
Ai yêu nước, nói lên lời bất khuất
Là đảng căm thù, dựng tội, triệt tiêu
Ngư phủ Việt Nam bị Tàu bắt, giết
Ðảng lại an nhiên yến tiệc sáng - chiều ...
 
Phụ nữ - trẻ em, nước ngoài, đảng bán
Cho ngoại nhân làm nô lệ dục tình
"Xuất khẩu" thiếu niên làm bồi, thu bạc
Ðảng vẫn tự hào vỗ ngực văn minh !
 
Anh bảo tôi im ?... Sao tôi im được ...
Khi đảng giết người cùng một màu da
Khi gian ác, đảng lừa dân, phản nước
Khi đi đêm dâng Tàu cộng sơn hà ...
 
Anh bảo thơ tôi chẳng làm cộng chết
Nhưng làm anh hổ thẹn, đúng không nào ?
Quốc gia hưng vong thất phu cũng biết
Phải làm gì đừng nhục để đời sau
 
Anh có bảo tôi cực đoan, ngoan cố
Hoặc chi chi ...tôi cũng chẳng bận lòng
Tôi phải viết vì dân tôi cùng khổ
Tôi phải gào cho tan nát cùm gông ...
 
Anh nói thế hay nói gì hơn thế
Cũng chẳng làm tôi ngưng viết đâu anh
Nhưng ANH LÀ AI ... mà quê máu lệ
Lại bảo tôi rằng sao mãi đấu tranh ???
 
Ngô Minh Hằng

LOÀI HOA QÚY

(tặng một người đi bách bộ ngược chiều)


Chào nhau bằng một nụ cười
Chị dân bản xứ, tôi người tạm cư
Lòng tôi thương tích đau nhừ
Nhà tan nước mất nên chừ tha phương
Chiều nay, gặp chị trên đường
Chào nhau, nghe cõi vô thường chợt vui
Một giây quên nỗi ngậm ngùi
Nỗi buồn của kẻ quê người náu nương
Chào nhau ở giữa chặng đường
Chào xong, hai lối, hai phương, hai đời
Đường nhà, chị bước chân vui
Đường tôi, tôi mượn nên đôi chân sầu
Lạ lùng, giữa nỗi niềm đau
Chị ơi, có nụ nhiệm màu nở hoa
Cánh hoa nhân loại ngọc ngà
Hồn tôi bỗng chốc chan hoà sắc hương
Cám ơn hạnh ngộ con đường
Cám ơn hoa đã thơm hương cho đời
Cám ơn nhân loại tình người
Cám ơn chị nở nụ cười chào nhau...

 Ngô Minh Hằng

NHƯNG CÓ KHI NÀO TA TỰ HỎI ...

( lời tâm huyết , thân mến gởi đồng bào Việt Nam, đặc biệt, người VN Tị Nạn Cộng Sản thực sự nhưng thích làm việc nhân đạo giúp đồng bào VN mà không nghĩ rằng lo cho dân là trách nhiệm và bổn phận của đương quyền Việt Cộng.  Ta "làm nhân đạo" giúp đồng bào nhưng thực ra là ta đã gánh đỡ gánh nặng cho VC để VC có thêm tiền bạc và thời gian để củng cố ngôi vị và chế thêm cách giết dân.   )


Là người, ai chẳng xót xa thương
Khi thấy trẻ thơ sống vỉa đường
Bới rác, ăn xin, đời bất hạnh
Lạc loài, bầm giập giữa quê hương

Là người, ai chẳng xót xa thương
Khi trẻ mồ côi lạ mái trường
Nhưng lại thân quen miền bão loạn
Đảo điên học thói xé luân thường

Là người, ai chẳng xót xa thương
Khi thấy thơ ngây phải đoạn trường
Bé gái, hỡi ơi, từ những tuổi
Hoa ngà, nụ ngọc đã phong sương ...

Là người, ai chẳng xót xa thương
Thấy bé sơ sinh bỏ vệ đường
Gái trẻ bán mình miền nước ngoại
Để rồi tan nát những hoa hương !

Là người, ai chẳng xót xa thương
Khi núi sông đau bởi bạo cường
Khi thấy dân mình gìa với trẻ
Sống đời oan nhục, sống thê lương !

Nhìn dân ta khổ, dạ ta đau
Ta móc hầu bao cứu biển sầu
Nhưng có khi nào ta tự hỏi
Nguyên nhân nỗi khổ bởi từ đâu ?

Không trừ từ gốc, trị nguyên căn
Thì chữa muôn năm bịnh chẳng lành
Tiền núi cũng thời trôi đáy biển
Biết khôn đã lỡ, mộng tan tành !

Nếu vì nhân đạo, bởi tình thương
Nên cũng vì ta, giữ lập trường
Đừng để mị từ che khối óc
Mà người thống trị mãi quê hương !
 
Ngô Minh Hằng

Friday, January 6, 2012

XUÂN HÀ NỘI

(gởi về quê hương và dân tộc Việt Nam - Riêng tặng các bạn một thời thân quen Hà Nội)
 
 
Tôi sẽ mời em thăm Xuân Hà Nội
Khi hoa vàng rực rỡ khắp non sông
Có mẹ bên con, vợ sánh vai chồng
Vui ca bản Việt Nam ngày phục quốc
 
Cùng với đồng bào, ta cao ngọn đuốc
Làm lễ thượng kỳ ở giữa Thăng Long
Lá cờ vàng bay rợp khắp non sông
Trong nắng mới chào mùa Xuân rất mới
 
Có toàn quốc hân hoan hồn trống nổi
Trước đền Hùng thắp lại nén nhang thiêng
Trẻ đứng sau già lễ tạ Tổ Tiên
Mừng đất nước thoát qua ngày khốn khó
 
Ơi Hà Nội, khoảng trời tôi thương nhớ
Năm cửa Ô thân mến qúa trong lòng
Quan Trưởng, Cửa Nam, Cầu Giấy, Cửa Đông
Và Cửa Bắc, nơi anh hùng Hoàng Diệu
 
Đã tuẫn tiết vì quân thưa, lực yếu
Vũ khí thô sơ không giữ nổi thành
Nhưng tướng hùng không để thẹn sử xanh
Đem mạng sống chứng minh tình sông núi
 
Nào, mời em, đường hoa, xin bước tới
Đến Hồ Gươm tìm lại tuổi trăng đầy
Ngắm bóng rùa thần trôi giữa bóng mây
Mà hãnh diện từng trang hùng quốc sử
 
Cầu Thê Húc đợi tình người viễn xứ
Về tìm màu áo lụa thuở hoa niên
Đến Hồ Tây tìm thanh khiết hương sen
Tiếng guốc mẹ tìm vang đường Quan Thánh
 
Qua Trấn Quốc, rẽ vào hồ Trúc Bạch
Ngắm liễu gầy tay hứng lá bàng rơi
Con đường kia là Phố Hiến em ơi
Đôi nhẫn cưới chờ ai nơi Hàng Bạc
 
Nửa thế kỷ hơn người ta tàn ác
Nước dân đau, Hà Nội đã kinh hoàng
Nhưng ngày ta về với Mẹ Việt Nam
Thì Hà Nội phải là mùa xuân ngát
 
Bởi trong đất, trưởng thành muôn dòng thác
Đang tìm về với biển, dựng mùa hoa
Như ta về với Mẹ Việt Nam ta
Bằng chính nghĩa, bằng cờ vàng dân tộc!
 
Mẹ Việt mừng con xanh dòng lệ ngọc
Tôi mừng đời, hôn đất mẹ rưng rưng
Pháo nổ, cờ bay, toàn quốc tưng bừng
Quê tôi đấy, thưa em, Xuân Hà Nội !
 
Ngô Minh Hằng

Wednesday, January 4, 2012

MÙA XUÂN, TA CHÚC GÌ NHAU ?



Ta chúc gì nhau giữa tiết Xuân ?
Chúc tài chúc lộc vượng muôn lần
Bán buôn vốn một, lời năm bảy
Hay chúc công danh phát bội phần ??


Thôi thì mộc mạc vẫn là hơn
Xin chúc đồng hương nhẹ gánh buồn
Mạnh khoẻ bình yên và hạnh phúc
Thuận hòa, hiếu thảo với yêu thương


Công việc làm ăn tiến triển đều
Chẳng giàu thì cũng đủ chi tiêu
Miễn sao giữ được lòng trong sạch
Ấy mới bền lâu, ấy mới nhiều !


Chúc mừng các cụ kỷ niên cao
Nhìn cháu, nhìn con với tự hào
Đợi một ngày về nơi bản xứ
Cờ vàng trống dậy nỗi xôn xao ...


Xuân đến, vui xuân, chúc các bà
Mỗi ngày mỗi đẹp, cứ như hoa
Càng thêm duyên dáng do hiền hậu
Tứ đức cùng nhau giữ nếp nhà !


Mày râu, xin chúc khắp Tây, Đông
Trọn đạo làm cha, vẹn nghĩa chồng
Nợ nước nếu mong vầy đại cuộc
Quên mình, ta nghĩ đến non sông !


Chúc cô thiếu nữ tuổi đôi mươi
Công, hạnh, ngôn, dung vẹn cả mười
Năm mới, rồi ra tên cũng mới
Thiệp hồng long phụng nét son tươi ...


Chúc cậu sinh viên khắp mọi ngành
Năm châu rạng rỡ bậc tài danh
Nếp nhà nhớ lấy, mình dân Việt
Tục tốt, điều hay, cố tập thành !


Tuổi trẻ, tương lai của giống nòi
Bao nhiêu kỳ vọng, các em ơi !
Giang sơn trông đợi vào em đó
Thế hệ anh, cha đã lỡ rồi !!!


Và chúc mọi người biết quý nhau
San bằng núi thảm, lấp sông sầu
Con dân một nước ta đoàn kết
Nhường nhịn, thương yêu. Ấy mới giàu !


Xin chúc quê hương chốn ngút ngàn
Không còn đau khổ, hết lầm than
Đứng lên, quyền sống ta đòi lại
Để sống công bình, sống vẻ vang !


Để được tự do sống kiếp người
(Đời người chỉ sống một lần thôi)
Tự do, ta có là ta sẽ
Có cả đời vui, thuận ý trời !



Ngô Minh Hằng

XUÂN MONG ĐỢI


Ồ, Xuân lại đến rồi đây nhỉ
Sao cõi lòng ta vẫn lạnh lùng
Không bướm, không hoa, không én liệng
Tim hồng máu rỉ vẫn rưng rưng !


Từ ngày tức tưởi rời quê Mẹ
Đất khách nương nhờ, gởi chút thân
Ta thấy ta hèn hơn tất cả
Và đời muôn sự bóng phù vân !


Kià ai giàu có, ai danh vọng
Nọ kẻ quyền uy, kẻ khó nghèo
Bỏ tất cho đời khi nhắm mắt
Hay là khâm liệm để đem theo ???


Hỡi ai hãy tỉnh cơn cuồng loạn
Dừng lại bàn tay đỏ máu người
Hãy mở lòng ra và mở mắt
Nước nào rửa sạch tội trùng khơi ?


Bao nhiêu tội ấy, ngàn trang sử
Lưu xú muôn năm lại cõi đời
Ôi những mùa Xuân không cánh én
Mùa Xuân thống hận khóc chia phôi !


Mong ngày về lại quê yêu dấu
Treo mảnh kim ô giữa đỉnh trời
Bóng tối tan đi và ánh sáng
Đem mùa Xuân đến với quê tôi !



Ngô Minh Hằng

Monday, January 2, 2012

LÁ THƠ XUÂN


Sáng nay chợt thấy mai vàng nở
Ấm áp huy hoàng ánh thái dương
Vạn vật tưng bừng, ồ, lại Tết
Thêm mùa Xuân nữa chốn tha phương
Quê ơi, nỗi nhớ trào lên bút
Giục giã lòng ta khúc đoạn trường
Ta viết thơ này trong nước mắt
Gởi về quê mẹ với niềm thương
Bao nhiêu năm tháng xa xôi ấy
Là bấy nhiêu sầu, nhớ cố hương
Từ ta sống hận đời vong quốc
Lấm bùn chi quản cái thân lươn
Đắng cay tủi nhục đời dâu bể
Cơm áo đầy, no, vẫn chán chường
Sang cả, mặc người xe với ngựa
Chuộng đời đạm bạc, cảnh thư hương




Sáng nay chợt thấy mai vàng nở
Ngơ ngẩn lòng ta nhớ cố hương
Cánh én chiều qua quên đậu lại
Nên mùa Xuân chỉ có dư hương!
Cành mai vàng thắm, xanh hoài niệm
Câu đối hoa tiên đỏ vách tường
Xuân đến cho lòng xa xót nhớ
Những mùa Xuân cũ ở quê hương
Xuân xưa rực rỡ hoa đào nở
Mai cũng vàng tươi ngập cả vườn
Thanh quất xanh um, cành đỏ trái
Thủy tiên, thược dược thoảng mùi hương
Mứt gừng, mứt bí thơm, cay, ngọt
Tấp nập người đi chật phố phường
Những tối thức khuya xem luộc bánh
Lửa hồng tỏa ấm, khói lam vương
Giao thừa đốt pháo mừng Xuân tới
Nghi ngút bàn thờ cảnh khói hương
Áo mới hoa đào nguyên nếp gấp
Thẹn thùng, duyên dáng, chị soi gương
Chị cười, môi thắm màu son nhạt
Má đỏ như tô lớp phấn hường
Ngày ấy tuổi ta còn nhỏ lắm
Cuộc đời đang ngọt vị yêu thương
Ngày Xuân, đòi mẹ nguyên phong pháo
Cùng bạn đốt chơi ở cuối đường
Có cô hàng xóm thua đôi tuổi
Khác lớp nhưng chung học một trường
Hai đứa xuất hành đi chúc Tết
Chúc Thày năm mới được an khương
Cảm động, thày mời phong kẹo lạc
Và cười: "Học giỏi để làm gương!"
Có lần hai đứa chơi chồng vợ
Sính lễ, hoa cau nhặt ở vườn
Ta làm chú rể, vai phò mã
Cô dâu, nàng thích gọi "Hiền Nương"
Nàng cài lên tóc chùm hoa bưởi
Làm cả cung đình cũng ngát hương!
Thuở nhỏ, Xuân về, ta có đủ
Vì rằng Xuân ấy ở quê hương!




Sáng nay chợt thấy mai vàng nở
Ta nhớ quê ta, nhớ lạ thường
Mẹ hỡi, nằm sầu trong mạch đất
Có nghe hồn lạnh những chiều sương?
Bao năm con chẳng về thăm được
Mộ mẹ hoang tàn, vắng khói hương
Chị cũng đã về nơi chín suối
Biển sầu chị gởi nắm tàn xương
Nụ cười nát dưới chân cuồng tặc
Xác chị nằm sâu dưới đại dương
Cô bé nhà bên giờ đã lớn
Nẻo đời vạn ngả, gió cùng sương
Trò chơi ngày bé không thành được
Cô trách đời sao lắm chuyện buồn
Nhìn cánh hoa cau lòng cô lại
Nhớ người bạn cũ chốn tha phương
Ngày trước anh cô là chiến sĩ
Lừng lẫy danh vang khắp chiến trường
Thuở ấy, nhìn anh, ta thán phục
Ngực anh ngời sáng những huy chương
Bây giờ thân xác anh tàn phế
Vì bởi lao tù chẳng xót thương
Người vợ đỉnh chung từng xẻ ngọt
Xa lòng, cách mặt, dứt tơ vương
Chao ơi, đau xót tình dâu biển
Nước mất, nhà tan, luống đoạn trường!



Sáng nay chợt thấy mai vàng nở
Nhớ cánh mai vàng chốn cố hương
Ta trải lòng ta trên giấy trắng
Tim hồng nhỏ lệ, khóc bi thương
Viết gì cho mẹ trong mồ vắng
Cho chị u sầu đáy đại dương
Cho anh trong ngục tù tăm tối
Cho lũ em thơ sống vỉa đường
Cho cô hàng xóm tình xưa lỡ
Đời khắc lòng cô vạn vết thương!?
Từ buổi ra đi không hẹn ấy
Tội tình mang nặng với quê hương
Chí trai quanh quẩn vòng cơm áo
Nửa mảnh trăng sầu đợi bóng gươm
Chao ơi, cúi mặt mà thêm thẹn
Xuân đến, lòng đau, ứa lệ buồn
Bao giờ ta trở về quê nhỉ
Đi giữa cờ bay, giữa trống dồn???


Ngô Minh Hằng

LỜI CẦU NGUYỆN ÐẦU NĂM DÂNG LÊN THƯỢNG ÐẾ





Con có một quê hương đang băng hoại
Do tập đoàn tư bản đỏ tạo nên
Mà chúng con đang góp lòng dựng lại
Một nước Việt Nam dân chủ nhân quyền

Thượng Đế hỡi, nếu việc chưa hoàn tất
Ngài đưa con về lại chốn bình an
Thì con xin Ngài đặc ân duy nhất
Là đoái thương giùm dân tộc Việt Nam

Dân con đó, hai phần ba thế kỷ
Đã đau thương, oan khổ đến vô cùng
Bởi một lũ người mật đường lừa mị
Độc ác, bất lương, tâm địa gian hùng

Họ đã tạo một thiên đàng tội ác
Ôi, cái thiên đàng mẹ bán trinh con !
Đạo đức suy đồi, thiếu niên trụy lạc
Trung nghĩa, nhân luân, văn hoá hư mòn ..

 
Là thiên đàng trẻ lên năm, lên tám
Bị bán cho loài ác thú mua vui
Ôi những cuộc vui dã man, bịnh hoạn
Vô lương tâm, không nhân tính con người !!

Là thiên đàng con sinh ra toàn vẹn
Cha uốn chân tay thành trẻ tật nguyền
Cho mướn ẵm đi đầu đường, cuối hẻm
Lừa kẻ từ tâm mong đẫy túi tiền !

Là thiên đàng có những người con gái
Đứng xếp hàng như vật, đợi người mua
Vóc ngọc da ngà không manh lụa, vải
Ngoại nhân ngắm nhìn, định gía hơn thua ...

Là cái thiên đàng xua quân xâm chiếm
Đất miền Nam và bộ đội bị thương
Được chủ thiên đàng đem ra lòng biển
Cho “anh hùng” ... mất tích giữa trùng dương

Cái thiên đàng mà quê cha đất tổ
Của người xưa trao tặng lại người sau
Những mảnh đất máu Việt Nam thấm đỏ
Cộng cắt tan từng mảnh, hiến dâng Tàu !

Còn nhiều chuyện khó tin nhưng có thật
Đang diễn ra trên đất nước Việt Nam
Những tội ác loài người ghê tởm nhất
Thượng Đế ơi, Việt Cộng nhẫn tâm làm !


Con đã sống một phần đời với họ
Lòng đã đau, tim xót đến muôn lần
Con trốn thoát nhưng dân con còn đó
Nên cúi xin Ngài ban phát hồng ân !
 
Nên cầu khẩn Ngài ban thêm dũng cảm
Để dân con vùng dậy rất anh hùng
Từ cụ bảy mươi đến người đôi tám
Góp can trường vào cuộc đấu tranh chung

Để nếu có theo Ngài về cõi phúc
Lòng con vui, không phẫn hận, đau buồn
Vì sông núi sẽ rỡ ràng quang phục
Và giống nòi hiển hách dựng quê hương
 
 

Ngô Minh Hằng


HUYỀN TRÂN





Huyền Trân! ... Công Chúa HuyềnTrân
Hai châu Ô, Lý một thân liễu đào
Mộng lòng gởi lại chiêm bao
Ghé vai, nghĩa cả đi vào sử xanh
Vì dân hơn vị chính mình
Tình quê hương đặt trước tình tư riêng
Phục thay một mảnh thuyền quyên
Trái tim nhi nữ mà nguyên sơn hà ...
Gương xưa có thẹn không mà
Sao nay ai cắt nước ra cống Tàu
Để mà vàng bạc chia chau
Quyền cao chức trọng cưỡi đầu muôn dân ?
Giang sơn, từng tấc, từng phân
Do bao xương máu góp phần ngàn xưa
Đã không vun quén cõi bờ
Còn đem đổi chác, bán mua cùng người !
Sử xanh, tội ấy tầy trời
Với dân, với nước, với đời xưa sau
Nhìn sâu mọt, cõi lòng đau
Hỡi ai xót nước xin mau giữ nhà ...
Kẻo sau Quan-Giốc, Hoàng Sa
Giặc dâng Tàu trọn sơn hà mất thôi !


Huyền Trân ... Công Chúa ... nàng ơi ...
Ngàn thu sách sử, bao người Huyền Trân !!!


 
Ngô Minh Hằng