ĐỌC CÂU THƠ THẤY NÃO NÙNG
"Nhà nghèo mới hay con hiếu
Nước loạn mới biết tôi trung"
Thương
cho sông núi Lạc Hồng
Vì bày
tặc tử, núi sông tan tành !
Bởi
lòng mê chức, mê danh
Lắm
tên núp áo tu hành quậy tung
Dẫn đường cho
cộng tàn hung
Chui
vào tôn giáo, đâm lưng chính quyền
Làm
cho đạo pháp ngả nghiêng
Làm cho
dân nước oan khiên khốn cùng
*
"Nhà nghèo mới hay con hiếu
Nước loạn mới biết tôi trung"
Một bày buôn
núi bán sông
Xem
thường đạo lý, tổ tông, giống nòi
Phản vua
đoạt chức cướp ngôi
Chia
nhau tiền thưởng giết người, giàu không ?
Mà đem xương
máu Lạc Hồng
Dã
tâm đổi lấy vài đồng đô la ....
Rồi đem đất
nước sơn hà
Dâng cho
Việt cộng, có là bất lương ???
*
"Nhà nghèo mới hay con hiếu
Nước loạn mới biết tôi trung"
Bảy
Lăm, mất nước, hãi hùng
Vội
vàng trốn cộng, vượt trùng, ra đi
Lắm
người thù ấy, thề ghi
Ghi
xong vội tẩy chi li mọi lời
Cộng
nay thay đổi lắm rồi
Mau
về thăm để hưởng đời hương hoa
Xá
chi còn - mất sơn hà
Xá
chi dân tộc nhạt nhòa oan khiên !
*
"Nhà nghèo mới hay con hiếu
Nước loạn mới biết tôi trung"
Từ
ngày cộng chiếm núi sông
Chạy
ra hải ngoại những ông hợp hòa
Nói thì
yêu nước thương nhà
Làm thì thù
ghét Quốc Gia cạn cùng ...
Trong
nước trống cộng tùng tùng
Ngoài
này chuông mõ hứng tung nhịp nhàng
Nam
mô trong đỏ ngoài vàng
Nhưng là Cư
Sĩ thì làng ... thua thôi !
Những
ông cư sĩ tuyệt vời
Ăn
không nói có hơn người thế gian !!!
Tay
gõ mõ, tay thắp nhang
Mồm vu
cáo tội người oan dưới mồ
Góp
tay đập nát cơ đồ
Mà
ông vẫn mãi nam mô chưa ngừng !
*
"Nhà nghèo mới hay con hiếu
Nước loạn mới biết tôi trung"
Đọc câu
thơ thấy não nùng
Xót
người Quốc Sĩ khôn ngưng giọt sầu ...
Ngô
Minh Hằng
No comments:
Post a Comment