Sunday, February 19, 2017

TA NHẬN DIỆN TA





TA NHẬN DIỆN TA

Gởi những người "tị nạn VC" nhưng không thích chào cờ Vàng, nói rằng "cờ thì chào ở những nơi lễ lạc chớ hội hè vui chơi thì không cần chào cờ, chào thế cờ mất trang trọng đi."



Từ vượt biển đi tìm miền đất hứa
Tìm Tự Do, xa lánh đảng hung tàn
Lòng hẹn lòng ngày về lại Việt Nam
Dưới chính nghĩa: Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ
                   *
Nếu chưa thể, vì đường còn gian khó
Thì quyết tâm lòng sẽ chẳng thay lòng
Lá cờ vàng, hồn tổ quốc, non sông
Sẽ vĩnh viễn trong tim người tị nạn
                    *
Chốn tạm cư, hội hè hay họp bạn
Nhớ quê hương, ta còn một lá cờ
Nên việc chào cờ không thể bỏ lơ
Rồi ngụy biện "Chào cờ, không cần thiết !"
                    *
Cần lắm chứ, cần cho ta tự kiểm
Rằng tim ta còn có sự trung thành
Hay đã đen lòng, mê bạc, mê danh
Mà phản bội tình quê hương, dân tộc !
                    *
Cần lắm chứ, cần cho ta thanh lọc
Ai bạn, ai thù, ai kẻ hàng hai ...
Bởi còn kia, đảng cộng sản độc tài
Thì ta phải luôn đề cao cảnh giác
                    *
Bến Hải đó ai chia lìa Nam, Bắc ?
Miền Nam kia ai xâm lược, xua quân ?
Ai đem tang thương vào Tết Mậu Thân ?
Ai tàn độc, Bảy Lăm, ai cướp nước ?
                    *
Rồi triệu người tù, rừng xanh gục xuống
Rồi vạn xác người  biển thẳm vùi thây
Bản Giốc, Nam Quan, lãnh hải, mà nay
Ai đã cắt, hiến dâng cho Tàu Cộng ?
                    *
Xã hội hôm nay, vết nhơ dân tộc
Nửa thế kỷ hơn, máu rỉ chưa  lành
Sao vội vàng quên, hỡi chị, hỡi anh ?!
Đừng khờ khạo như bé quàng khăn đỏ !!!
                    *
Lá cờ vàng là linh hồn Quốc Tổ
Do máu xương bao thế hệ bồi nên
Là tinh thần, là biểu tượng thiêng liêng
Phải chào kính với tấm lòng trân quí
                    *
Đường tranh đấu dẫu chín người, mười ý
Nhưng chào cờ, đồng nhất, phải phân minh !
Qua đấy, ai ơi, mình nhận diện mình
Và nhận diện ai bạn, thù, phản trắc ...
                    *
Đừng nối giáo dài thêm giùm cho giặc
Đừng mập mờ, quốc, cộng giữa lằn ranh
Hãy nhìn xem sao người Mỹ cử hành
Chào cờ họ khi thể thao, thi tuyển ?
                    *
Ngay cả buổi nhạc thính phòng cổ điển
Họ mở đầu bằng một bản quốc ca
Dù họ không mất nước giống như ta
Không lưu lạc, không oan hờn chất ngất
                   *
Ta, Tị Nạn Việt Nam sầu quốc hận
Mà ta quên thương tích ấy sao người ?!
Ta chào cờ để nhận diện ta thôi
Vì ta vẫn có nỗi hờn mất nước !

Ngô Minh Hằng


No comments:

Post a Comment