Thursday, November 7, 2019

CÁT BỤI ...





CHUYẾN TA VỀ



Xưa từ chốn ấy ta đi
Ðến đây trong lẽ huyền vi đất trời
Ðến đây với phận con người
Hai vai gánh nặng nghĩa đời, tình quê
Rồi mai trong chuyến ta về
Là khi rũ sạch nhiêu khê đường dài
Ðất thương ấp ủ hình hài
Trời thương tỏa ánh ban mai sưởi hồn
Thênh thang cuối bản đầu thôn
Ðón ta gió núi mây nguồn vỗ tay
Vườn xưa hoa cỏ hao gầy
Sẽ trùng tu lại như ngày có ta
Làng xưa, buôn bản gần xa
Chợ phiên lại họp như là ngày xưa
Cổng thành tươi lại nắng mưa
Lính trên vọng gác thay tua trước thành
Ði - Về mỏng một đường ranh
Huyền vi tạo vật trời xanh định rồi
Trời đưa ta xuống cõi người
Trời đem ta trở về thôi, một ngày
Khi nào tròn cuộc trả - vay
Thành xưa, bản cũ ta bay trở về


Ngô Minh Hằng



KHI TA RỜI TRÁI ÐỊA CẦU



Mai ta từ biệt cõi đời
Hồn theo mây khói về nơi vĩnh hằng
Hóa thân với gió với trăng
Không còn phiền lụy bất bằng thế nhân
Ngày ta từ giã cõi trần
Tiễn ta, nếu đến mộ phần, xin vui
Vẫy tay, nhớ gởi nụ cười
Mừng ta trả nợ xong rồi, trần gian ...
Chuyến đi, ta đã sẵn sàng
Khép đôi mắt lại nhẹ nhàng là xong
Bình an đã có tại lòng
Huyền vi cứ bước theo dòng, thế thôi
Mai ta từ bỏ cuộc chơi
Thì ta xin cảm ơn đời, ta đi
Ðời người sinh ký tử quy
Tuần hoàn vũ trụ có gì lạ đâu
Khi ta rời trái địa cầu
Cảm ơn đời đã nhiệm màu, đầy thơ....


Ngô Minh Hằng



NGỘ



Ta đi gần hết đường đời
Trải qua bao chuyện khóc cười, đau thương
Ðã chua xót lắm đoạn trường
Ðã cay đắng bởi vô lương, thói đời
Ðã buồn vị kỷ, lòng người
Ðầy tâm ác độc, đầy lời gian ngoa
Ðã thừa khốn khó, bôn ba
Ðã trong vinh hiển, an hòa, thảnh thơi
Nên cho dâu biển của đời
Là trò Tạo Hóa đùa người mà thôi
Biết không qua được mệnh trời
Thì chi buộc nghiệp cho đời gian nan
Trời trao trách nhiệm thì làm
Mỉm cười với đất, đo gan với trời
Ðể cho gánh nặng cuộc đời
Hóa thành hạt bụi mà trôi nhẹ nhàng
Cho ngày từ giã trần gian
Cõi lòng thanh thản, bình an mà về
Tội gì mài miệt bến mê
Mượn - vay, ôm cái não nề, ích chi ?
Dù đời ngút lửa âm ty
Cũng cười mà giải sầu bi cho đời
Vì đời là một cuộc chơi
Ðược, thua chi cũng sẽ rồi phù du !


Ngô Minh Hằng


TU
 *

Nào đâu chuông mõ mới là tu !
Vọng ngữ gian ngôn nhớ phải từ
Bên cảnh vàng son không rúng động
Giữa đời đạm bạc chẳng ưu tư
Lòng trung dạ nghĩa, đừng sân hận
Nước qúy dân yêu, tránh oán thù
Hiếu kính mẹ cha, bồi xã tắc
Gia đình làng xóm giữ ôn nhu


Ngô Minh Hằng


ĐỜI ...

 *

Cưu mang, Mẹ đẻ ta ra
Mẹ đâu có hỏi ý ta thế nào !
Mông mênh cõi thế ta vào
Quê hương ta chọn? đồng bào chọn ta ?
Không ai được chọn ai mà ...
Phải chăng tất cả đều là nghiệp duyên ???
Đời vui hay lắm muộn phiền
Cũng chưa hẳn tại kẻ hiền, người không
Hình như từ cõi mênh mông
Vào đời, định luật là vòng biển dâu...
Cho dù không ước không cầu
Nghiệp duyên kia vẫn nhiệm màu buộc thân
 *
Trăm năm, sống chết một lần
Đã không được chọn, phân vân làm gì ...
Chừng nào Trời gọi thì đi
Dùng dằng hỏi có cãi chi được Trời ?
Cứ vui đến cuối cuộc chơi
Rồi thì tay vẫy miệng cười là xong...
Can chi mà phải bận lòng !
Can chi mà lệ từng dòng xót xa
Nhìn đi trong cõi ta bà
Chi chi chăng nữa cũng là sắc - không
Ghé chơi dự cuộc tang bồng
Rồi đi như áng cầu vồng thế thôi
Nhưng ta được chọn trên đời
Sống lòng chân thật, nói lời thẳng ngay
Hoặc là chọn kiểu đổi thay
Miệng thì đạo đức mà tay hại người
 *
Đời là đấy, đấy là đời
Ngàn năm còn đó những lời dở, hay
Ngày mai có bước vào mây
Cũng xin để chút hương bay lại  đời ...

 * 
Ngô Minh Hằng




NIỆM 

Ngày nào đến cuối cuộc chơi
Thì ta thanh thản mỉm cười ta đi
Ðôi co thọ yểu ích gì
Thọ chưa hẳn đã diệu kỳ, thăng hoa
Yểu ư ? cũng chẳng phải là
Thiệt thòi, chưa hưởng tháp ngà lầu son
Miễn sao nghĩa nước tình non
Gia đình xã hội vuông tròn thì thôi
Ðể khi ra khỏi cõi đời
Ta không thẹn với một người : Chính ta !


Ngô Minh Hằng
2010



No comments:

Post a Comment